Hiển thị các bài đăng có nhãn Huỳnh Cự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Huỳnh Cự. Hiển thị tất cả bài đăng

2.7.10

Huỳnh Cự




-->
Anh Huỳnh Cự : Anh Huỳnh Cự hồi chánh tại Quảng Ngãi với cấp bậc Trung tá. Anh Huỳnh Cự cũng được Bộ chiêu hồi cử nhiệm chức vụ tham nghị đặc biệt kiêm nhiệm trưởng đoàn thuyết trình trung ương. Anh Huỳnh Cự tính tình bộc trực, cởi mở thường hướng dẫn các đoàn hồi chánh trình bày bộ mặt thật, gian xảo, tàn bạo, vô luân của chủ nghĩa cộng sản và đảng cộng sản từ các cơ quan tại Sàigòn đến các tỉnh, thị .. . Anh được thả năm 1990 và được cấp giấy xuất cảnh theo diện H.O.

          Một buổi sáng đầu năm 1991, anh Huỳnh Cự và anh Mai đình Tạo cựu trưởng ty chiêu hồi Bình Dương gặp nhau tại một quán cà phê đường Hàng Xanh. Trong câu chuyện anh Tạo dặn dò anh Cự không nên nói nhiều, đợi đến Mỹ sẽ tính. Hai anh rời quán và vừa đặt chân xuống lòng đường, một chiếc xe jeep màu xanh lao vào và cán qua người anh Huỳnh Cự. Hai người trên xe ngoáy cổ nhìn lại, lùi xe cho lăn bánh qua thi thể đang co giật thêm một lần nữa trước khi rồ máy đi thẳng. Buổi sáng hôm đó, anh Tạo và dân chúng xung quanh chứng kiến cảnh cộng sản thủ tiêu anh Huỳnh Cự một cách ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật.

Đỗ Hữu Long

(Trích “Những Người Trở Về Với Đại Gia Đình Dân Tộc”)


********* 

Một chuyện đáng nói về một người mà đa số anh em đã quá dè chừng và nghi ngờ. Cựu trung tá Việt cộng Huỳnh Cự, sau khi ra hồi chánh với chế độ cộng hoà, đã được cử làm phụ tá bộ Chiêu hồi. Anh ở tù cùng trại, cùng nhà với tôi. Oái oăm thay, tên Thân như Yên, trưởng trại, trước đây là thuộc cấp của Cự. Một hôm nhân đứng gần, tôi nghe tên Yên nói với anh Cự: “Từ ngày anh ra theo giặc, bọn chúng tôi khốn đốn vì anh...” Câu nói này như một bản án nặng nề đè lên cuộc sống tù vô vọng của Cự. Chúng nó cho anh làm đội trưởng, nhà trưởng vì đoán rằng anh sẽ ra sức lập công -tội anh là tội chết mà. Anh chỉ tích cực trong lao động, và những mặt nổi, như sinh hoạt, học tập. Còn báo cáo thầm kín thì không có ai biết được. Lúc mới quen anh, tôi ưa nói chuyện và ít khi cảnh giác. Có lần tôi nói về Hồ chí Minh nhiều điều. Anh khẻ nói vào tai tôi: “cẩn thận cái miệng, cái mồm; nói gì khác thì cũng còn đường sống, chứ đụng vào lãnh tụ, chúng nó đập chết.” Tôi điếng người, mấy tuần lễ như ngồi trên lửa, chờ chúng gọi ra làm việc. Nhưng thời gian qua khá lâu không thấy gì xảy ra. Tôi biết anh Cự cũng thâm thù Cộng sản,và anh không khi nào hại người cùng chiến tuyến mà anh đã lựa chọn. Anh hiểu
Cộng sản, nên biết chọn cho mình cách cư xử đúng mực nhất để sống qua ngày.

Đỗ Văn Phúc
(Trích “Không nơi ẩn nấp - Trại Cải Tạo A-20, Xuân Phước”)