A20 Nguyễn Liệu
(Trích tặng nhà văn Nguyễn Quang và thi sĩ Nguyễn
Thanh Khiết hai người tù lâu năm ở trại tù Xuân Phước ….)
Nguyễn Liệu
Như thường lệ, khoảng một giờ tập họp đi lao động buổi chiều. Tôi
có tên trong danh sách không đi lao động, ở lại để chuyển trại. Tôi vừa buồn
vừa mừng. Buồn vì xa anh em đã ở chung từ lâu. Mừng vì may ra gặp nhà tù mới
khá hơn, nhất là tránh được các bộ mặt hắc ám dễ ghét của cán bộ Quảng Ngãi.
Người buồn như muốn khóc là anh Hoàng Ngọc Uẩn, một công chức người Huế làm
việc ở Quảng Ngãi trên hai mươi năm nên tôi quen biết anh từ lâu. Vào tù ở
chung lò gạch, sang trại Nghĩa Điền, tôi nằm bên cạnh anh. Anh tuổi đàn anh của
tôi, rất hiền lành, tôi chưa bao giờ thấy anh giận ai. Phòng tôi ở khoảng năm
chục người. Tất cả đều xúc động khi biết tôi phải đi trại khác. Trong tù, nhất
là tù cộng sản, mỗi lần chia tay chúng tôi có cảm tưởng không còn bao giờ gặp
nhau nữa, mỗi lần ra đi là vĩnh biệt, nên ai nấy đều bùi ngùi. Anh em góp tiền
cho tôi tới một trăm năm chục đồng — lúc ấy một đồng mua được hai nải chuối.
Anh em bày cách giấu nhưng cuối cùng tôi vẫn bọc trong túi và hi vọng đến trại
mới dễ dãi hơn may ra mang theo được, nhưng khi đến nơi, tôi tuân hành nội qui,
nộp cho cán bộ ở trại. Tôi nhớ có anh Trần Ngọc Ảnh người Quảng Ngãi, tuy ở
khác phòng nhưng mến tôi nên cho tôi đến hai mươi đồng, nhiều hơn những anh em
khác. Lúc ấy, nhất là trong tù, số tiền rất lớn đối với tôi và đã nói lên tình
cảm của anh em dành cho tôi.