Hiển thị các bài đăng có nhãn Lê phi Ô. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lê phi Ô. Hiển thị tất cả bài đăng

1.1.22

ÁO TÍM NGÀY XƯA

 

A20 Lê Phi Ô

   Giáng Sinh năm nay đã qua được mấy ngày, tôi mới lấy được thăng bằng trong tâm hồn để viết hồi ký này.

Năm 1958, tôi theo ông Chú nhà binh của tôi từ Liên Trường Võ Khoa Thủ Đức tiền thân của Trường Bộ Binh sau này đổi về Vũng Tàu. Trường công thì không vào được vì giữa niên khóa, hơn nữa trước khi đến Vũng Tàu tôi học trường bán công tại Thủ Đức nên phải học trường tư. Trường tư có 2 trường: Saint Thomas gần Bưu Điện hình như nằm cuối đường Trương Công Định. Trường thứ nhì là Saint Joseph nằm trong khuôn viên Học Viện Thánh Giuse, tôi xin vào học Saint Joseph. Giáo Sư trường này do các thầy từ trường Thiếu Sinh Quân giảng dạy, tôi mến nhất là các thầy Xuân Đỗ và Thầy Tùng. Giáo sư Xuân-Đỗ, hình như tên ông là Đỗ Xuân Thảo. Cuối năm 1963 khi thi ra trường (sĩ quan Thủ Đức)  tôi gặp giáo sư Tùng, lúc nầy ông đã lên Đại Úy…thầy trò gặp nhau mừng quá. Thầy Tùng chấm thi môn Địa Hình, có lẽ thầy cho tôi điểm thật cao, 2 môn Địa Hình và Chiến Thuật hệ số là 21, nên danh sách Sĩ Quan mãn khóa tôi đứng thứ hạng tương đối cao. Thầy ơi ! không biết khi con viết những dòng này thì thầy còn sống hay không! Dù còn sống hay đã khuất, xin thầy nhận nơi con lòng biết ơn vô hạn của đứa học trò mang ơn sâu giáo dục của Thầy ! 

23.5.21

BÍCH TRÂM

 

A20 Lê Phi Ô
    


Buổi dạ tiệc Ngày Quân Lực do Liên Hội Cựu Quân Nhân tổ chức năm nay đông hơn mọi năm, không những có sự tham dự của gia đình cựu quân nhân các vùng phụ cận mà còn có đông đảo người từ các Tiểu Bang xa đến. Chỉ riêng cựu quân nhân của các quân binh chủng (chưa kể vợ con hoặc thân nhân) hầu hết đều mặc quân phục ước chừng 500 người, nhà hàng từ trong ra ngoài toàn là lính với lính trông hùng tráng và vô cùng đẹp mắt.

Tuyển Tập: TIẾNG GỌI VIỆT NAM

 A20 Lê Phi Ô 


Thân gởi các anh em A20 

Flipbook: 

*Tuyển Tập: THƠ, TRYỆN, HỒI KÝ TIẾNG GỌI VIỆT NAM





10.11.20

MÙA XUÂN SẼ ĐẾN

             A20 Lê Phi Ô

                  Làm sao biết được sẽ... bao lâu !
                  Nước mất nhà tan vạn nỗi sầu
                  Tình có như không đời lận đận
                  Bến xưa biệt tích những con tàu.

Cũng muốn cùng em tay trong tay
Ví như Vô Kỵ vẽ chân mày
Triệu Minh chính thật là em đó
Giữa chốn phong trần hương tóc bay.

                  Tiếc rằng hai đứa chẳng chung đôi
                  Giấc mộng thanh xuân ở cuối trời
                  Lính trận tử sinh nên lỗi hẹn
                  Sợ em đêm trắng khóc quên đời.

Anh nhớ ngày nào trong quán vắng
Chia tay nghe nhạc lính Nhật Trường
Mai ngày trên chiến trường lửa khói
Nhớ nhau cùng uống nước sông Tương.

                  Rồi có một ngày em ghé thăm
                  Dạo vườn hoa cảnh ngắm trăng rằm
                  Vai anh em tựa đầu thỏ thẻ
                  Nguyện cầu chung bước đến trăm năm.

Tiếc thay thời thế loạn can qua
Chưa kịp trầu cau đã vội xa
Nợ nước tình em anh hẹn gặp
Ngờ đâu giông bão nát tan nhà.

                  Bao giờ... không thể nào thay đổi
                  Đừng sợ em yêu nắng sẽ về
                  Biết đâu ngọn gió Đông Phong đến
                  Sưởi ấm tình ta thoát bến mê.

Bao giờ... gặp mặt, em đừng vội
Mùa xuân sẽ đến thật tình cờ
Con tàu viễn xứ giờ cặp bến
Viễn khách là anh thỏa ước mơ.

 

A20 Lê Phi Ô

 

27.10.20

VONG QUỐC…!

 A20 Lê phi Ô

    Sau biến cố tù “cải tạo” trại Suối Máu nổi dậy đêm Giáng Sinh 24 rạng 25 tháng 12 năm 1978, một số anh em bị công an “chấp pháp” vc bắt giải giao về nhà tù Chí Hòa tại Sài Gòn, trong đó có tôi. Chúng tôi bị giam trong xà lim khu ED mỗi người bị giam một xà lim riêng nên hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài, không ai nhìn thấy ai và cũng không biết những người bị bắt chung với mình đang ở đâu.

7.10.20

TÌNH, THÙ... RỰC RỠ!

A20  Lê Phi Ô

(có những chuyện không thể nào quên)

Tôi xin chân thành cảm tạ những người bạn, người tình đã làm cho tôi nửa đời…thê thảm !” (*)


- Mày tên gì ?

- Lê .…..

- Cấp hàm, chức vụ trong chế độ “Ngụy” ?

….thằng cán bộ công an hỏi liên tiếp cho dù lý lịch của tôi nó đã biết trước. Hỏi tới đâu tôi trả lời tới đó.

- Tổ chức của mầy tên là gì ?

- …….?!!

- Tao hỏi, tổ chức phản động của mầy tên gọi là gì ?

- Ông gọi tổ chức nào ạ ?!

- Giờ nầy còn vờ vịt nữa hả, tao hỏi tổ chức phản động của mày tên gọi là gì ?

- …….?!!

23.4.20

CÔ GÁI CÙNG CHUYẾN XE



A20 Lê Phi Ô


Thưa Bác… ghế nầy có ai ngồi chưa ạ !

- Thưa…Cô, ghế còn trống.

Tôi vội lấy cái túi đeo lưng (backpack) về phía mình trả ghế trống cho người vừa hỏi. Cô gái… thiếu phụ thì đúng hơn, tuổi khoảng chừng ngoài 30. Nàng ngồi xuống cạnh tôi, hương thơm của mùi nước hoa thoảng nhẹ trong không khí ban mai thật dễ chịu. Đã lâu, hình như lâu lắm mùi nước hoa quen thuộc nầy… nhất thời tôi chưa nhớ ra là tôi được thưởng thức hương thơm nầy từ… đâu.

   Tôi kín đáo nhìn ngang để xem người vừa ngồi có quen biết gì không. Ngoại hình và mái tóc có nét gì đó quen thuộc nhưng gương mặt thì không thể nào nhìn được vì nàng mang một cặp kính mát lớn che cả nửa phần trên của gương mặt nhưng… hình như cũng có một nét gì đó quen quen.

22.3.20

ĐỊA PHƯƠNG QUÂN / NGHĨA QUÂN QLVNCH


VIDEO KHÔNG PHẢI VINH DANH TÔI MÀ VINH DANH TOÀN THỂ ĐỊA PHƯƠNG QUÂN/ NGHĨA QUÂN: 

"Đứa con không được chăm sóc của QLVNCH"  

A20 Lê Phi Ô


ĐỊA PHƯƠNG QUÂN / NGHĨA QUÂN QLVNCH
Thực Hiện: LS. Bích Hà




*
Tôi được biết Luật Sư Phạm Bích Hà là con gái của Thiếu Tướng Phạm Văn Đỗng, Bộ Cựu Chiến Binh VNCH đồng thời là con nuôi của Đại Tá Ngô Văn Định (Đồ Sơn) Tư Lệnh Phó Sư Đoàn TQLC/VN.



A20 Lê Phi Ô 



8.11.19

HÁT BÀI CA NGÀY CŨ…



A20 Lê Phi Ô

Người lính già ly hương
Hát bài ca ngày cũ…(D.L)

   Tôi quen em trong buổi liên hoan sau chiến thắng của đơn vị, em đến cùng ban nhạc “Tâm Lý Chiến” để ca hát giúp vui và cũng để nâng cao tinh thần binh sĩ sau những tháng ngày miệt mài ngăn giặc nơi tiền đồn xó núi. Nơi đóng quân là một ngọn đồi đã xác xơ vì bom đạn, xa xa dưới chân đồi là những xóm nghèo cũng xơ xác vì ảnh hưởng của những năm tháng chiến tranh.

   Giữa đồn đã dựng sẳn một sân khấu dã chiến bằng những tấm sắt PSP, xung quanh được trang trí những cây và bông hoa rừng xen kẻ những bóng đèn điện được bọc giấy màu để ánh sáng dịu lại trông cũng ra vẻ một…sân khấu !


24.9.19

THAO THỨC...



A20 Lê Phi Ô
    
Dẫu muôn trùng anh vẫn nhớ về em
Nhớ Hải Vân đèo xõa tóc buông rèm
Bờ vai nghiêng sóng vỗ hờn vong quốc
Biển nhuộm màu tang sau cuộc chiến tàn

Anh vẫn yêu em. Yêu Ngũ Hành Sơn
Yêu Động Huyền Không . Yêu Hòn Non Nước
Ông cha ta bốn ngàn năm dựng nước
Có còn không xứ nhân kiệt địa linh

Bên kia đại dương  anh  sống một mình
Thuốc lá - Cà phê luận bàn thế sự
Thương quá là thương Thu Bồn quê mẹ
Cửa Đại mênh mông anh đón em về

Bốn mươi lăm năm đất nước hôn mê
Cơn đồng thiếp khiến sông Hàn nhỏ máu
Từ.... xa em, anh tháng ngày nương náu
Vẫn nhớ về làn gió mát Hội An

Không bao giờ anh hóa đá Vọng Thê
Bởi trái tim anh vẫn còn thao thức
Đêm qua đêm... anh mơ về  đất nước
Ngày qua ngày... rêu phủ kín sơn khê

Cám ơn em yêu sông núi cận kề
Sao anh thấy ngập tràn cơn bão lửa
Biển! Đảo! Núi! Rừng! Đất đai màu mỡ
Bản Giốc! Nam Quang!  Lạ dấu chân người

Chắc em nhớ sông phải cần có biển
Anh có em vũ trụ của riêng mình
Dù giông bão thuyền xông pha cặp bến
Hạnh phúc cuối đời chờ giọt mưa xuân

Xin lỗi em yêu. Xin lỗi Hải Vân
Xin lỗi Thu Bồn. Xin lỗi  Hội An
Xa ngàn dặm không quên Hòn Non Nước
Anh sẽ về xây dựng lại quê hương. 

A20 Lê  Phi  Ô



22.9.19

TƯỜNG VI



 A20 Lê Phi Ô

   Buổi sáng mùa hạ thành phố Baltimore đầy sương mù và se se lạnh. Hôm nay tôi sẽ vào Home Depot để mua một số hoa về trồng, trong đó có loại hoa mà mấy anh bạn Bắc Kỳ của tôi gọi là Tường Vi, cái tên nghe như tên con gái, sắc hoa màu hồng phấn pha nhụy vàng tuyệt đẹp.

   Đang ngồi nghỉ mệt thì cô cháu tôi đi chợ về đến, theo sau là một cô bạn người… tôi không hiểu cô bé ấy là người thuộc quốc gia nào, gương mặt, nước da và vóc dáng nhỏ nhắn giống Á châu hơn là Mỹ. Cô ấy đến gần chào tôi (dĩ nhiên là bằng tiếng Anh), đôi mắt to đen trên gương mặt thật xinh, tôi buộc miệng: - “Đẹp quá !”(nói bằng tiếng Việt), cô bé một thoáng ngơ ngác không hiểu tôi nói cái gì, chợt nhớ ra… tôi xin lỗi và giải thích bằng tiếng Anh, cô bé cười… càng làm cho gương mặt đẹp thêm !

17.8.19

BÊN ĐỜI... QUẠNH HIU !



A20 Lê Phi Ô 
Người vui bên ấy, xót xa nơi nầy… thương hình bóng ai,
Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm nghe giọt nắng phai.
Đời như sương khói mơ hồ trong bóng tối,
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi… riêng một góc trời ! (1)
   Trực-thăng sau khi bỏ đồ tiếp tế xuống bãi đáp, vội vàng cất cánh vì nếu chậm trễ có thể bị ăn đạn cối 82 ly hoặc đạn hỏa tiễn 107 ly của việt cộng. Từ xa tôi thấy anh bưu tín viên khệ nệ khiêng cái túi đựng thư từ công văn có vẻ nặng nhọc… tôi nghĩ thầm “hy vọng kỳ nầy mình có thư !”. Đã nhiều tháng liên tiếp tôi không nhận được thư của Hồng-Gấm, những lần trước thư của em cũng thưa thớt mà đáng lý phải có đều đặn mỗi tháng.

20.6.19

BỜ VAI MƯỜI SÁU




 A20 Lê Phi Ô

                Anh còn yêu em ngời trong giọt máu,
                Anh còn yêu em bờ vai mười sáu.
                Cánh môi thơm mềm, nồng nàng hương ấm,
                …..Anh còn yêu em ! *

   Chiều nay tôi cho đơn vị dừng quân sớm, dặn dò Sĩ Quan phụ tá kế hoạch đóng quân đêm xong, tôi chọn một tảng đá bằng phẳng cạnh con suối. Đặt ba-lô xuống, lấy giấy báo trải trên tảng đá rồi lôi từ ba-lô ra vỏ chai bia tạm dùng làm bình hoa, 2 chiếc ly nhỏ, nhang đèn và một cái dĩa nhỏ cùng một phong bánh và vài trái cam, quít… như vậy là tôi đã có một bàn thờ dã chiến để cúng, hôm nay là ngày giỗ của Nhung.


11.5.19

Hoa…mùa chinh chiến



 A20 Lê Phi Ô

                     Thương em nén tiếng thở dài
                  Nợ em một cuộc tình phai mất rồi ! *

   Tôi chợt thức giấc, miệng khô đắng vì khát. Theo thói quen tôi ngồi bật dậy để tìm nước uống, vừa xoay người chống tay ngồi lên, cạnh sườn trái tôi đau nhói, tôi nằm vật xuống… cơn đau thật khủng khiếp làm trán tôi vã mồ hôi !

   Cái đau làm tôi tỉnh hẳn, những hình ảnh trước khi bị thương hiện rõ mồn một trong trí. Thiếu úy Long Trung Đội trưởng TrĐ1 kiêm Đại Đội Phó nhảy qua một mương trầu vừa khoát tay ra lịnh trung đội tấn công thì trúng đạn khiến anh té sấp xuống không cựa quậy. Trung đội 2 của tôi ở bên phải TrĐ1, tôi cho tràn lên đánh xuyên hông địch để cứu nguy TrĐ1. Cối 82 ly của địch bắn cản tạo thành một vùng khói lửa mịt mù và bây giờ tới phiên tôi bị thương, đang cùng binh sĩ xung phong thì một mảnh đạn cắm vào giữa 2 xương sườn xô tôi té nghiêng và rớt xuống một mương nước. Khi chưa kịp hôn mê, lẫn trong làn khói lửa mịt mù tiếng Trung Úy Đức đại đội trưởng đang điều động đại đội xung phong chiếm mục tiêu… rồi tôi lịm đi.

14.2.19

Chiến tranh và Hòa bình.



Hồi Ký Chiến Trường – A20 Lê Phi Ô

   Trước ngày ký kết Hiệp Định Paris chừng 3 tháng (gần cuối năm 1972) lúc đó tôi (người viết) đang là Tiểu Đoàn Phó TĐ344/ĐP nhận lệnh hành quân liên tục. Nhiệm vụ chính là vừa lùng địch vừa tìm những tản đá lớn trong rừng, càng lớn càng tốt có bề mặt bằng phẳng để vẻ cờ VNCH nền vàng 3 sọc đỏ để việt cộng không bảo với Ủy Ban Quốc Tế kiểm soát đình chiến rằng đó là vùng đất của chúng theo mưu đồ giành Dân, lấn Đất kiểu ngưng bắn “Da Beo”.

   Khi hành quân, chúng tôi mang theo cờ vải c lớn để treo trên ngọn cây cao và sơn để vẽ cờ VNCH trên những tản đá lớn để khi Trực Thăng chở Ủy Ban Kiểm Soát Đình Chiến bao gồm nhân viên của 4 nước tham dự Hội Nghị Paris mà 2 nước thuộc phe cộng sản và 2 nước thuộc khối tự do, họ sẽ căn cứ vào vùng đất có treo cờ VNCH để xác nhận vùng đất đó của ta (kế hoạch nầy từ trung ương đưa xuống đã phá hỏng được âm mưu giành dân lấn đất của bọn “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam VN” trước Hội Nghị Paris).

  

26.11.18

LỐI THU XƯA


A20 Lê Phi Ô
  
Sáng nay vừa nhận được bài thơ của chị Uyên Thúy Lâm từ Boston, Massachusett:
TÌM NHAU
(tặng Huynh Lê Phi Ô)
Thời hoa niên yêu em không ngỏ,
Để bây giờ năm tháng tìm nhau.
Vẫn mơ ước vẫn hoài nhung nhớ,
Thu sang mùa vàng lá rơi mau.


4.8.18

Phượng !


A20 Lê Phi Ô

Có tiếng động nơi bực thềm, tôi xoay người nhìn ra cửa và… bỗng nhiên tim đập mạnh làm tôi choáng váng giây lát, miệng khẽ gọi:

- Phượng.... Phượng ! 

Cô gái dạ nhỏ một tiếng và hỏi lại: 
        
- Chú… à anh… anh gọi em hả ?

Tôi ngơ ngác:

- Không…ờ…không...

Cô gái hơi tròn mắt rồi xoay người để tránh cặp mắt tôi đang ngơ ngác như kẻ mất hồn. Tôi nhìn sửng em như bị thôi miên, những hình ảnh của một thời quá khứ xa xăm hiện về trước mặt thật rỏ và cũng thật gần.

Tôi ước chừng tuổi em chưa tới 30, Phượng của tôi bây cũng đã hơn 60 nên không thể nào là em được. Nhưng sao giống quá, khuôn mặt, vóc dáng bên ngoài và cả miệng cười tôi không thể nào biết đích thực ai là em và ai là… Phượng của tôi.
    
                                                *****

Những ngày tháng cũ của tuổi học trò như một khúc phim hiện ra thật rỏ ràng trong đầu tôi như vừa mới xảy ra hôm qua, hôm kia...

Thành phố Vũng Tàu về đêm, con đường chạy dài theo bãi trước vắng vẽ. Tôi với Phượng cùng vài bạn chung trường đi men theo bãi cát dẫn tới Dinh Thượng vào một đêm Noel. Gió biển làm các cô kêu lạnh, tôi cùng mấy đứa kia nhặt lá Bàng khô...nổi lửa sưỡi ấm cho người mình yêu. Chúng tôi ngồi bên nhau đến 2 giờ sáng, lặng thinh trong tiếng rì rào của sóng biển hòa lẫn tiếng Thùy Dương vọng về từ bãi trước...

       Tình yêu thuở học trò tuyệt đẹp, gặp nhau rồi đến với nhau tự nhiên như đã hẹn hò từ kiếp trước, chưa một lần tỏ tình nhưng tôi biết Phượng cũng...!. Con đường Trương Công Định với hai hàng cây Sao rợp bóng chạy dài xuống tận bãi trước đưa hai đứa đến gần với gió, cát và sóng nước để nghe Trùng Dương vọng tiếng thì thào lời yêu thương, để được hít thở hương thơm từ mái tóc người yêu mỗi lần gió thoảng. Đôi khi những cơn mưa rào bất chợt cầm chưn hai đứa dưới mái hiên lạ...để được nghe hơi ấm từ em khi dựa vào tôi, để được nghe tim mình thổn thức theo tiếng mưa rơi...Rồi tay trong tay tôi dìu Phượng bước đi trên lối về nhà em loáng nước mưa đêm, trong cái se se lạnh của mù sương phủ đầy phố vắng

   Rồi, thời gian qua mau...một đêm có nhiều tiếng gió rít vọng về từ đỉnh núi, phố biển quạnh hiu bao phủ và ướt sủng bởi cơn mưa nặng hạt. Một mình nép dưới mái hiên nơi tôi và Phượng đã từng trú mưa, để nghe cô đơn gặm nhấm từng vùng thịt da nhói buốt ! Cả hai chúng tôi đã âm thầm chia tay !

   Cuối năm học 1960, tôi rời xa phố biển mang theo bao nhiêu kỷ niệm đẹp pha lẫn ngậm ngùi, xót xa cho cuộc tình vừa đến... rồi đi. Mình xa nhau thật rồi...
sao em !
                                 
Đưa tay cố níu mặt trời
Tìm một chút nắng soi đời quạnh hiu
Dang tay ôm lấy buổi chiều
Để nghe trong gió tiêu điều hoàng hôn
May mà còn chút linh hồn
Để cho ta thấy đời còn xót xa
Giờ đây chỉ một mình ta
Cô đơn với bóng chiều tà... quạnh hiu !  (LêPhiÔ)


                                                   *****
Trở lại với thực tại…
                                             
   Nãy giờ mãi miên man suy nghĩ tôi quên hẳn cô bé, sực nhớ thì không biết cô ấy đang ở đâu. Vừa lúc đó thì cánh cửa phòng chợt mở, cô bé hiện ra như một nàng tiên, mái tóc dài xõa xuống đôi vai ôm trọn khuôn mặt sáng trưng bởi cặp mắt đen như hai hạt nhãn.

   Cái miệng cười cười, cặp môi hơi mím lại nghịch ngợm, vài sợi tóc xõa xuống trước mặt, nàng đưa tay vén lên…tôi như hoãng hốt một điều gì đó định kêu lên nhưng kịp chận lại trong cổ họng. Phượng của tôi đây mà, không Phượng thì còn ai nữa, mà sao em trẻ thế, mà sao em đẹp thế hở Phượng ! Miệng lắp bắp tôi gọi tên em nhưng tiếng gọi nghe ú ớ trong cổ. Phượng bước đến… à không, cô gái bước đến nhỏ nhẹ:

- Anh có sao không, có cần em giúp gì không ?

Tôi lắp bắp:

- Không sao, …tôi không sao !

   Bước đến tủ lạnh tôi rót đầy một ly nước và uống cạn, hơi lạnh và nước mát làm tôi tỉnh hẳn. Bây giờ tôi mới có dịp kín đáo quan sát cô gái, tôi cố tìm ở em một nét gì đó để đừng giống Phượng của tôi ngày xưa.

Nhưng không,  Phượng của tôi một trăm lẽ một phần trăm đây mà, cố thu hết bình tỉnh, tôi dò xét:

- Cô…ở đây hả ?
- Dạ, em ở đây. 
- Nhà nầy của anh chị Ngọc,  cô là gì ?
- Dạ, em là em gái của chị Ngọc.

Thấy tôi ấp úng, cô gái giải thích:

- Em và ba má ở bên tiểu bang Maryland, chị của em trước kia cũng ở bên đó, từ ngày lấy anh Ngọc nên 2 vợ chồng rủ nhau về đây. Chị tên Hoa, thương em lắm, muốn em về ở chung để có chị, có em.

- Vậy cô mới về đây thôi phải không vì cả năm nay tôi đến nhà anh Ngọc không thấy có…cô, tôi và Ngọc là bạn lính và cũng là bạn tù với nhau.

Cô bé cười nhẹ nhưng tim tôi hình như loạn nhịp…

“Giống Phượng quá Phượng ơi, ước gì cô bé nầy là em ! Trong chiến tranh, em lấy chồng… rồi mình thất lạc nhau, ngày ra tù anh với chiếc ba-lô lặn lội tìm em chân trời góc biển trong vô vọng. Bất ngờ được gặp lại em, đúng ra là gặp một người giống em như 2 giọt nước".

- Vợ chồng Ngọc đi chợ sao lâu vậy ?

Nghe tôi nói cô bé lên tiếng:

- Đi chợ xong, chị Hoa ghé tiệm gội đầu, anh chị bảo em về trước vì nhà có khách, té ra anh là… khách !

Cô bé nói xong cười một cách tự nhiên nhưng làm người tôi như tê dại, tay cầm ly nước hơi run một chút:

"Vì khi em cười, hơi thở của con gái pha lẫn một chút bạc hà của mùi kẹo chewing gum tỏa ra  thơm ngát. Chính em đây mà Phượng ơi ! Mùi tóc em, mùi hương bạc hà từ hơi thở toả ra khi anh hôn em nụ hôn đầu tiên của một chiều hè nơi biển vắng".
  
Có lẽ trạng thái bất thường của tôi làm cô bé chú ý, cô muốn nói gì đó nhưng thôi. Tôi hớp một ngụm nước và hỏi như để những dồn nén trong tôi thoát bớt ra ngoài:

- Xin lỗi, em tên gì ?
- Dạ em tên Phượng !

- “Ối Trời !” Tôi suýt la lớn, người tôi chao nghiêng chiếc ly cầm trên tay xém chút nữa rơi xuống đất may mà tay kia vịn kịp vào mép bàn nếu không, người tôi có thể khụy xuống.

Tôi sửng sờ nhìn em không chớp mắt, tim tôi thắt lại như đang bị ai bóp nghẹt. Trán bắt đầu rịn mồ hôi, tôi lẩm bẩm "Phượng…Phượng nào ?”.

Hình ảnh Phượng ngày xưa của tôi như biến mất trước sự hiện hữu bằng xương bằng thịt của Phượng hôm nay.

Đêm đó tôi đi ngủ sớm, vợ chồng Ngọc tưởng tôi đi đường mệt nên cũng bảo tôi đi ngủ… mai “uống” tiếp, thật tình tôi cũng  muốn nán lại để được nhìn thấy Phượng dù chỉ là phút giây. Một mình với không gian yên tỉnh, với hình ảnh Phượng hôm nay tràn ngập trong tim...trong trí tôi, trong bóng đêm Phượng như sáng lòa rực rỡ.

Sau ngày gặp cô gái, đúng ra là gặp Phượng, mỗi khi tôi nghĩ đến Phượng ngày xưa của tôi thì bị hình ảnh Phượng hôm nay che khuất...nhạt nhòa !

Và, tôi bắt đầu tập làm thơ, sau mỗi lần làm xong tôi đọc lại.. với lời lẽ ngô nghê, lạc quẻ không giống thơ gì hết, tôi nhăn mặt  và xé bỏ. Cứ thế mỗi tuần một lần tôi xuống chơi nhà vợ chồng Ngọc để mong được gặp Phượng để mỗi khi ra về lại ray rức nhớ thương !

   Phượng xem tôi như một người anh, đôi khi ân cần, chăm sóc nhưng tôi không thể xem Phượng như người em gái được.

"Lúc nhọc nhằn nắng cháy, khi đêm vắng quạnh hiu hoặc đôi khi chỉ nhìn một mái tóc dài thoáng xa... cũng đủ làm cho tâm hồn tôi bâng khuâng thương nhớ !"

Tuổi của Phượng cộng thêm 38 năm nữa mới bằng tuổi của tôi. Không thể để cho mình đi xa hơn nữa. Giữa năm 2011 tôi quyết định dọn về California.

A20 Lê Phi Ô
tháng 6 năm 2018


 Phượng... buồn !

A20  Lê Phi Ô
(về một người mang tên loài hoa)

Từ giả thư sinh đi làm lính trận
Ngăn bước quân thù bảo vệ quê hương
Nhớ về trường xưa với hàng hoa Phượng
Sắc đỏ rụng rơi phủ kín sân trường.

Từ dạo quê hương ngập tràn khói lửa
Súng đạn quân thù xé nát làng quê
Thầy cũ, bạn xưa lên đường lánh nạn
Chinh chiến bao năm tôi vẫn chưa về.

Rồi một hôm quân hành qua phố thị
Một màu tang phủ lấp mái trường xưa
Phượng xác xơ tường vôi loang vết đạn
Áo trắng bây giờ...khuất nẻo trong mưa.

Tiếng ve hát không còn vang trong gió
Phượng cũng buồn...tan tác cánh hoa rơi            
Biết tìm đâu tà áo dài năm cũ
Ngửa mặt nhìn trời, thầm gọi... Phượng ơi..!

A20 Lê Phi Ô



17.7.17

CÀ PHÊ LÍNH



San Jose có cà phê lính
Có tách trà thơm ngát yêu thương
Có những chàng trai đầu đã bạc
Xa lìa cố xứ nhớ quê hương
Có cô em nhỏ còn thương lính
Tóc xõa vai mềm dáng thướt tha
Ghé lại đôi lần thơ với nhạc
Ấm lòng chiến sĩ ở phương xa
Giọng hát của em thoáng chút buồn
Nghe như rả rích giọt sầu tuông
Nghe như vẳng tiếng hờn trong gió
Thương xót đời hoa khóc chiến trường !
Ta biết em buồn ta chẳng vui
Tuy vui ngoài mặt dạ ngậm ngùi
Đất nước vẫn còn in bóng giặc
Nung lòng phục quốc dạ không nguôi
Người lính Liên Trường* sống lưu vong
Giòng máu trong tim giống Lạc Hồng
Hẹn một ngày về nơi cố xứ
Không còn cộng phỉ kẻ thù chung
Ta đi tìm lại từng mảng vỡ
Một mảnh dư đồ đã rách bươm
Vá lại từng vùng sông núi lở
Dựng xây bờ cõi, trấn biên cương
Ngày ấy Sài Gòn ta gặp em
Vẫn bờ vai phủ mái tóc mềm
Nụ cười xinh quá vương màu nắng
Ngập ngừng khẽ nói - Ta nhớ...Em !

A20 Lê Phi Ô
*Liên Trường SQTB: Nam Định, Thủ Đức, Đồng Đế, Long Thành.



CÀ PHÊ LÍNH - thơ Lê Phi Ô / nhạc & trình bày Dzuy Lynh.

--- Xin mở Link để nghe nhạc --- (album "Hương Cà Phê Mùa Cũ").



10.1.17

TẾT TIỀN ĐỒN


(Kính tặng QLVNCH)

Đồng đội cũ trong tim buồn và nhớ
Áo nhà binh, giày trận, súng, ba- lô
Thịt ba-lát, rau rừng, cơm gạo sấy
Chiều dừng quân thương em gái vô bờ !

Tết tiền đồn, lương khô thay bánh mứt
Bàn thờ Cha bằng thùng đạn Pháo binh
Bình vỏ đạn cắm đầy hoa cỏ dại
Tấm lòng con trong thời buổi đao binh.

Đêm Ba Mươi mượn vài chung nước lã
Thay trà thơm chờ đón phút giao mùa
Nơi quê nhà một mình ai tựa cửa
Thương quá Mẹ già ngóng đợi con xa !

Đón Giao Thừa quây quần trong lô-cốt
Rượu bi-đông uống cạn lãng quên đời
Tiếp tế trễ, chuyền tay từng điếu thuốc
Chúc mừng nhau Năm Mới ấm tình người.

Đời lính chiến chẳng màng gì danh lợi
Trĩu đôi vai gánh vác nợ sơn hà
Mơ ước một ngày thanh bình muôn lối
Khắp thôn làng rộn rã khúc hoan ca. 

Ta đã từng sống một thời như thế
Chí làm trai không thẹn với non sông
Xin cúi đầu tạ hồn thiêng sông núi
Sinh ra ta, con cháu giống Lạc- Hồng !

                                       A20 Lê Phi Ô

TẾT TIỀN ĐỒN
thơ Lê Phi Ô / nhạc Dzuy Lynh
album Hương Cà Phê Mùa Cũ