Trung thu này là đám cưới của Khánh Vy và Minh Đức, nhà của Đức ở
thành phố Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc. Cũng như chuyến đi vào Sài Gòn trong dịp
đám cưới Thục Vy, lần này chúng tôi cũng đi xe lửa cho rẻ tiền và an toàn. Đi
xe lửa dễ chịu hơn đi xe ô tô vì được đi lại trên tàu, được ngồi uống trà, ăn
cơm và trò chuyện cùng nhau.
Xe lửa VN vẫn còn rất thô sơ và lạc hậu, toa tàu cũ kỹ như của thời
Đệ nhị Thế chiến, phòng vệ sinh bẩn thỉu, người ta xả xuống đường tất cả cho
nên mỗi lần tàu dừng lại là cái mùi xú uế bốc lên ngộp thở. Nhưng khó chịu nhất
là tiếng ồn, khi tàu tăng tốc thì như tiếng máy bay phản lực bay sát đầu rất
kinh khủng, toa tàu thì rung lắc dữ dội, người nào lần đầu tiên đi tàu không khỏi
phải sợ hãi.
Cả nhà tôi có 8 người, để tiết kiệm chúng tôi mang thức ăn theo.
Buổi trưa chúng tôi ăn cơm với thịt xíu, buổi chiều ăn bánh mì chà bông, khuya
thì ăn nhẹ bánh biscuit, hoặc uống sữa.
Chúng tôi hưởng được trọn vẹn cái không khí đầm ấm của một gia
đình dù đang ở trên tàu trong một chuyến đi xa.