Ta vẫn ở lại đây
Giữa núi rừng Thanh Hoá
Nơi sông Mã cuồn cuộn chảy về xuôi
Nơi những con muỗi cao cẳng
Vẫn vờn bay trong nắng
Nơi nước uống đục ngầu bùn đất
Và ngô khoai
Vẫn là lương thực cho người
Ta vẫn ở lại đây
Cô lập giữa những người tù hình sự
Không một ai được quyền giúp đỡ
Dù cùng chung cảnh khổ đọa đày.
Họ muốn ta phải hoàn toàn tách biệt
Khỏi thế giới bên ngoài
Không bạn bè không ai thân thích
Không một người cùng chí hướng chung vui
Không sách báo không một nguồn tin tức
Không ngay cả niềm vui nhỏ nhất
Được ăn bát canh nóng mỗi ngày
Họ muốn ta phải cúi đầu khuất phục
Trước bạo lực cường quyền
Trước những giáo điều đã quá xáo mòn
Vẫn cuồng tín hơn cả thời Trung Cổ
Trước những tự ti mặc cảm
Hóa thân thành ngạo mạn tự tôn
Những đặc quyền đặc lợi tự phong
Những nguy cơ cận thị viễn vông
Qua lăng kính cuồng si chữ nghĩa
Đang biến thành viễn thị thông manh
Họ vẫn muốn
Đem những tảng đá rong rêu xưa cũ
Những tảng đá đã bể vỡ
Từ bức tường thành Berlin năm ấy
Ra ngăn chặn cả dòng thác lũ
Của dân tộc và của thời đại
Dòng thác tiến hóa
Từ mấy ngàn năm dồn lại
Từ bao đau thương mất mát hôm qua
Từ hôm nay
Bảy mươi triệu người khát vọng
Cho một quê hương bừng bừng sức sống
Họ vẫn muốn
Nhưng làm sao khuất phục
Được con giòng cháu giống mẹ Âu Cơ
Họ vẫn muốn
Nhưng làm sao ngăn được
Cơn sóng trào Nhân bản và Tự Do
Họ cũng muốn
Nhưng hôm nay đã muộn
Đã bắt đầu một ngày mới
Tự hôm qua
Chính họ đang cũng bị chói lòa
Bởi ánh sang bình minh
Xé tan màn đêm tối
Hãy trở lại
Những con người lạc lối
Đất nước chúng ta
Đang lột xác từng ngày
Dân tộc chúng ta
Đã tới hồi thức dậy
Ta ở đây
Hay ta ở đâu
Cũng không bao giờ đơn độc
A20 Đoàn Viết Hoạt
1/8/1994 –Ngày vợ con lên máy bay đi Mỹ.
(Trích tập thơ “Đoá Từ Tâm” xb tại Hoa Kỳ 1999)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét