Vào thời điềm 1984; lúc đó tôi đang ở trại B của
A.20 Xuân Phước, những đặc tính thường xảy ra với các trại là:
chuyển trại, chuyển nhà hay
chuyển "Đội". Mục đích để hóa giải những âm mưu nổi loạn hay vượt ngục cùng những lý do khác....
Thời
gian lạnh lùng trôi đi, "Lịch" cứ mỗi ngày mỗi chồng chất không biết khi nào ngừng. Lúc đó một đội Tù gồm 3 Tổ, điều hành đội
gồm Đội Trưởng, Đội Phó,Thư ký và 3 Tổ
Trưởng.
Sau một lần chuyển đội, hệ thống điều hành, sinh hoạt cũng thay đổi theo. Lúc đó ĐT là Lưu Kim Long, một cựu Đ/U Cảnh Sát, ĐP là Phạm Văn Thận
là
Th/U, rất thân với tôi, cả 2 tuy còn độc thân nhưng đùa với nhau: "Sau này tôi với Ông sẽ làm Sui Gia với nhau,O.K?". Thế là
mỗi lần găp nhau cứ gọi nhau
"Ông Sui, ông Sui..." òm cả tỏi làm mọi người phì cười, "Sao
tao mệt với 2 cái thằng SUI này quá..." Sau này qua Mỹ cả 2 đứa
mới lập gia đình, khi bắt liên lạc với nhau, mỗi lần gọi phone
tôi đều ân cần hỏi thăm: "Này ông Sui, con DÂU tôi nó đã bỏ TÃ chưa ????"
Sau
khi chuyển đội, nhân số không thay đổi bao nhiêu nhưng tổ 3 của tôi lại
thiếu Tổ trưởng, trong đó có NT của tôi là anh Năm Tấn K.14VB, Tr/Tá Pháo
Binh, Trịnh Đình Lâm giáo chức, Hồ Hoàng Khánh
Tr/sĩ Người nhái, con Võ sư Hồ Cẩm Ngạc, Nguyễn Thanh Tùng một tù nhân Chính trị bị bắt vì tội chống phá vẹm, ăn
cơm chung với Ngọc Đen.
Lúc đó ông Sui tới gặp và cầu cứu nhờ tôi làm Tổ trưởng Tổ 3, vừa
nghe xong
tôi
dãy nảy liền "Ối giời! ông Sui tính làm tê liệt cuộc đời và sự
nghiêp của tôi sao? Sau này nếu có lỡ dại ra tranh cử Tổng Thống chả lẽ tôi lại khoe: Năm 37
tuổi Cụ đã từng làm Tổ
trưởng Tổ 3 Đội 21 tại trại tù A.20 Xuân Phước... Nghĩ tới
viễn ảnh đó là tôi
hết Điên luôn"
"Không
phải, kêu mấy cha kia, ai cũng né hết, mà không né thì mình cũng không yên tâm, mình cần người biết duy trì được hòa khí và tinh thần của mọi người
với nhau." Giằng co mãi
cuối cùng cũng phải chiều lòng ông Sui (nếu không mất mẹ nó con Dâu...)
Thế
là một trang sử thử thách mới bắt đầu lật qua, công việc điều hành
thì không
có
gì nặng nhọc, chỉ có đầu óc luôn phải chuẩn bị để đối phó
với những gì xảy đến.
Thử
thách đầu tiên: Vào dịp chuẩn bị đón Tết, trại chỉ thị thực hiện một
tờ Bích báo với sự đóng góp bài vở của các
"trại viên", thế là ban trật tự thi đua liền ra chỉ tiêu cho các nhà, các đội làm sao nộp
cho đủ 100 bài thơ, văn gì cũng được, theo hệ thống quân giai phân phối từ trên xuống dưới thì mỗi tổ phải góp
2 bài, một tin sét đánh
ngang tai, mình đã thuộc loại VÕ chứ không phải VĂN, nhất là
viết
bài "bốc thơm" thì lại càng không phải nghề của chàng, buổi tối ngồi
sinh hoạt
hàng
tuần với tổ, tôi bắt đầu năn nỉ mấy ông tổ viên, nhất là thầy giáo
Trịnh Đình Lâm đúng nghề của chàng, chỉ cần làm bài thơ con
cóc, vô thưởng vô phạt nộp đủ chỉ tiêu thế là xong. Rốt cuộc điều phũ phàng đã xảy đến, tất
cả đều "khẳng khái" từ chối...
Buồn
quá hôm sau tôi khai bệnh xin nghỉ một ngày, tình hình lúc đó nghỉ ở
trại
chúng
không cho đi lang thang mà gom mấy tên khai bệnh vào một nhà, khóa lại
chờ
các đội đi về mới mở cửa, hôm đó tôi mang theo mấy gói mì
qua để "nấu nướng linh tinh" và tán gẫu với nhau,
lần này gặp ngay Thầy Đạt, một tu sĩ Phật Giáo ở chung trại Hàm Tân
và ngủ cạnh nhau,Thầy đặc biệt 2
bàn chân đều có 6 ngón, Thầy cũng thuộc loại ba gai có hạng, về khoản cãi cọ tay đôi với Vẹm thì khỏi
chê, tôi còn nhớ Thầy nằm ngay cửa sổ, cứ 2,3 giờ sáng Thầy thức dậy lẳng lặng ngồi giữa mùng và cửa sổ hướng ra
ngoài, ngồi theo kiểu thiền nhắm
mắt và âm thầm tụng kinh, lúc đó một tên võ trang đi tuần
xung quanh, ngang qua đó thấy Thày đang
ngồi, đứng đối diện nó hỏi: "Này anh kia, anh đang làm gì đó?". Thầy vẫn
nhắm mắt tiếp tục tụng kinh không trả lời. Nó hỏi đến hơn chục lần vẩn im
lặng y chang, tức quá nó bèn xổ bựa: "Này thằng kia ! Mày đang làm gì đó ???". Lúc đó
thầy mới từ từ mở mắt ra: "Tại sao cán bộ gọi tôi là mày?" "Ừ, tao gọi mày là mày, mày đang
làm gì đó ???"
"Nếu
cán bộ gọi tôi là MÀY thì… TAO cũng gọi MÀY là MÀY !!!!!!!"
Thế
là 21 ngày Biệt giam thoải mái.....
Trở
lại câu chuyện, gặp nhau Thầy cười: "Hê Điên, hôm nay bị
"Liệt" hả ?"
"May
quá hôm nay có Thầy ở đây thật đỡ buồn, lát nữa mời Thầy ăn sáng với tôi."
Thầy
nhận lời, sau khi ăn sáng xong ngồi tán gẫu, chợt nhớ đến vụ bích báo
và Thầy cũng thuộc loại thơ văn cao cường. Tôi liền hỏi thầy
có biết vụ bích báo không,Thầy nói biết chứ, mừng quá tôi liền cầu cứu :"Thầy có thể cứu tại hạ bằng 2 bài thơ
con cóc, vô thưởng vô hại được
không? Để nộp cho tụi nó cho xong nợ." Nghe xong Thày cười: "Chuyện
nhỏ".
Tôi
liền đi kiếm giấy bút đưa cho Thầy, quả thật chỉ trong thoáng
chốc,"ngoáy" một cái đã xong 2 bài thơ, đọc
thấy cũng hay mà chả liên quan gì đến bọn kia,
thế
là hí hửng "Giao hàng", thường thì 100 đâu có đăng hết, nó đã
trừ hao rồi
nên
100 chỉ lấy 50 thôi sau khi đã lọc lựa, thiên bất dung gian, sau khi lọc
lựa xong
rốt
cuộc 2 bài của mình lại được chọn đăng lên đúng là cười "té
ghế"......
Một
lần khác vì thời tiết mưa gió thất thường trại không cho ra ngoài
lao động,
bắt
tập trung trên hội trường ngồi chờ cho đến hết giờ mới cho giải tán, trực
trại
là
một tay sĩ quan cán bộ tên Tiến cấp bậc Tr/úy thuyên chuyển từ Nam Hà vào,
tay
này thuộc loại Võ biền nên cung cách có phần "phổi bò" hơn mấy tên
khác,
đỡ
nham hiểm. Một hôm muốn đổi không khi, hắn bắt tất cả ra tập họp và tập
cơ
bản thao diễn, muốn khoe cái tài chỉ huy, điều động của mình và chỉ cho
các đội
trưởng, tổ trưởng cách hướng dẫn về CBTD.
Khi
nghe hắn đứng ban lệnh tôi thật ngạc nhiên vì ngược hẳn với cách thức
của
QL/VNCH, ban lệnh thường có 2 phần: Dự lệnh và Động Lệnh, phần ĐL
được
nhấn mạnh và hô to, thí dụ "Thao diễn....NGHỈ" còn bên kia thì
"THAO
DIỄN......nghỉ", giống như đang Gia Tốc thành Gia Giảm.
Sau đó
hắn cho đội đi tới đi lui một hồi rồi bán cái lại cho
mấy ông trưởng
thay
phiên nhau điều khiển còn hắn đứng quan sát, đến phiên mình
ra điều
khiển tôi nghĩ trong đầu: "Hôm nay mày gặp thứ thiệt rồi con ạ,
ông
cho mày biết thế nào là CBTD." Thế là tôi điều khiển hoàn toàn theo
lối
của mình, mà trong đội đa số cũng là Quân nhân nên không ai bỡ ngỡ
hết,
thế
là cả nhóm đi như trong quân trường, răm rắp như đang diễn hành vậy, quay
phải, quay trái, đằng sau, đều cùng nhịp hết, tên
Tiến lừ lừ nhìn tôi, hắn có vẻ hơi quê độ nên lặng lẽ bỏ đi.
Nỗi
cực hình của các Tù nhân cs không phải lao động, mà là mỗi thứ 6 hàng tuần
phải
ngồi họp phê và tự phê, bình bầu cá nhân xuất sắc, đầu tiên là họp các tổ riêng
sau đó
mới họp đội, có nhiều tổ sản sinh ra nhiều ông "8" phát
biểu lia chia có khi
tới
nửa đêm chưa xong. Tổ của tôi thì rất lý tưởng, được quy tụ toàn những
"Đầu gối" sịn nên mỗi lần họp chỉ chừng
5 phút là xong: "Vâng báo cáo anh, quá trình lao động trong tuần qua tôi nhận thấy tổ chúng
ta đều tích cực cải tạo lao động tốt, không có biểu hiện một tiêu cực nào cả, riêng về cá
nhân xuất sắc, theo sự quan sát và nhận xét của cá nhân tôi thì anh C lao động rất xuất sắc nên đề nghị (kỳ
này) chúng ta bầu cho anh C là
CNXS, có ai có ý kiến gì không ? (im lặng) Như vậy chúng ta đã nhất
trí và bây giờ giải tán chờ
họp đội...."
Trong
khi đó bên tổ 2 do anh Tân (T/U cảnh sát) thì đang bình bầu sôi nổi
và
căng
thẳng để rồi xảy ra "biến cố", trong đám tù thường có 2
nhóm, một nhóm
thì
"an phận" còn nhóm kia thì "Quậy" phá bĩnh, tà
tà,"trây lười lao động",
khai
bệnh liên miên. Bên nhóm an phận thì có anh Nguyễn Văn Bàng bị bắt trong
nhóm
Hòa Hảo ở Long Xuyên. Anh là một người nông dân thuần túy, mộc mạc,
chất
phát, có vợ con mà nghèo quá nên gia đình không có khả năng thăm nuôi
anh
chỉ có một ý nghĩ đơn sơ duy nhất là "Lao động tốt, cải tạo
tốt" để được về
sum
họp với gia đình. Còn bên kia thì có "siêu quậy" Nguyễn Tú Cường
chủ trương CNXS nên chia phiên nhau
cho đồng đều và cùng chia xẻ với nhau,
nhưng
anh Bàng không chịu: "Trong tổ này tôi là người lao động và đạt
năng suất
nhiều
nhất cho nên tôi bắt buộc phải là CNXS".
Lời
qua tiếng lại đưa đến ẩu đả nhưng mọi người ngăn kịp, tuy
vậy sự ầm ĩ này
đã
không "Ếm" được vì xung quanh còn có các đội khác và
"Tai mắt" cũng khá
nên
sự việc phải đem lên bàn mổ.
Vào
buổi họp, ĐT và ĐP chưa biết giải quyết ra sao bèn nghĩ ra kế sách bán cái
cho
các tổ trưởng lên tiếng trước nhờ đó mới chôm được ý tốt, nhìn
hoàn cảnh này
tôi
hơi ngao ngán, quay qua ngó Tùng nói nhỏ "Lại đầu gối nữa thôi",
nhờ tổ 3
nên
tôi còn có thời gian soạn bài diễn văn, trong khi 2 tổ trưởng
kia đang
phát
biểu (Cò Dung tổ 1, Cò Tân tổ 2) thì tôi nẩy ra một bài diễn văn "Huề
vốn"...
"Anh
tổ trưởng tổ 3 có ý kiến gì không ?" Tôi bèn đằng hắng lấy hơi
rồi nói :
"Thưa
các anh, qua sự kiện đáng tiếc vừa xảy ra giữa anh Bàng và anh Cường
tôi
xin có ý kiến như sau:
-
Về anh Bàng, như chúng ta đều
biết anh là một người có sức khỏe tốt và
lao động
xuất sắc đạt năng suất rất cao,vượt trội hơn ai hết, thì khi anh nhận
mình
là CNXS thì điều đó rất đúng, anh xứng đáng được như
vậy....
- Còn về anh Cường, một người sức khỏe hơi yếu, thường phải khai bệnh
để
có thuốc uống, và anh cũng nhận mình xứng đáng là CNXS thì tôi thấy
điều đó
cũng không có gì là......SAI !!!!!
Vì chủ trương của đảng và nhà nước không đánh giá việc cải tạo,
lao động
qua
yếu tố sức khỏe mà đánh giá ở yếu tố "Nhiệt tình lao động",
anh khỏe
thì
anh làm nhiều, tôi yếu thì tôi làm vừa với sức của tôi thôi, nhưng Nhiệt tình Lao động thì không ai thua ai cả.....
Nhưng
có một điều ở đây, các anh và tôi đều có chung một ước
mơ mà tôi nghĩ đó là ước mơ đẹp: Một ngày nào đó chúng
ta cùng khoác vai nhau, bước ra
cổng cùng một lúc, đó chính là dấu ấn không bao giờ phai nhạt trong cuộc đời còn lại của mỗi người
trong chúng ta, xin hết"
Vừa
nói xong, nhìn lên thấy nét rạng rỡ của 2 ông ĐT và ĐP: "Tôi rất đồng ý với ý kiến của tổ trưởng tổ
3...". Trong khi đó
quay qua bé Tùng tôi lắc đầu nói nhỏ: "Sao tao mệt quá....".
Thằng Bé cứ tủm tỉm ......
Qua đây
chúng ta thấy rằng làm chức sắc trong tù không phải là cái tội, đó chỉ là bất đắc dĩ không có lựa chọn nào khác, một đội toàn
cấp Tướng,Tá. Anh có
tìm đâu ra một anh cấp Úy hay Hạ SQ để bán cái làm
chuyện đó. Điều chúng ta
muốn nói, làm chức sắc nếu vẫn giữ được Nhân Cách, Danh Dự, duy trì được Hòa Khí và Tinh
Thần Đoàn Kết với nhau thì đó cũng là CHIẾN ĐẤU.
A20 Bùi Đạt Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét