25.5.10

Tháng tư những ngày ta nhớ


Một
Tháng tư ta ngồi trong phòng vắng
nghe mưa đầu mùa rớt ngoài hiên
ba mươi lăm năm một trận địa im lìm
mà lắm máu xương và nước mắt
trong gió ta nghe có ai về gọi
tiếng bạn bè với tiếng cùm khua
nhớ A 20 gió Lào trở mùa
biết bao đứa xác còn ở đó


Hai
Mùa hạ như vầy chiều nào nóng đỏ
Phạm Đức Nhì vừa ra khỏi biệt giam
là sống sót sau trận chiến kinh hoàng
là đơn độc, kiên cường
là dằng dai, là bất tử
Mùa hạ đau Bùi Đạt Trung gần xỉu
mới tháo cùm còn lở loét ống chân
bao lần uống nước tiểu Nguyễn Tú Cường
để sống sót, ngẩng cao đầu bất khuất
những trận đánh không bao giờ có trong sách sử
không bài học nào từ cổ chí kim
oanh liệt hơn trước họng súng kẻ thù
cao cả hơn những anh hùng tự tử


Ba
A 20 , mùa đông nứt môi rét cóng
ngồi co ro chia nhau bi thuốc lào
ở tận cùng chẳng kể thấp cao
dựa lưng lặng lẽ dìu nhau qua địa ngục
A 20, Trường Sơn đông, tây trốn mất
dưới lũng nầy một mặt trận suốt nhiều năm
nước mắt khô chảy trong cổ âm thầm
dưới màu cờ và những hy sinh sau ngày tan trận
bạn bè ta, bao thằng nuốt hận
còn ngoi lên, dù không giành lại cơ đồ
mà nó là vinh dự của thằng cầm súng
trước kẻ thù, trước sông núi tan hoang


Bốn
Trời tháng tư ta già nua bất lực
nhớ một thời tù ngục, của ngày xưa
ôi ! Ánh, Khải, Mạnh Phan, Chí Thành
ôi ! Cương, Ngọc đen, Cường, Dũng
và còn biết bao chí cả
kẻ ở, người đi, đứa chết, đứa lạc loài
tháng tư ơi, giọt lệ còn lăn, còn nóng
ta nhớ, ta thương, trên chòm tóc bạc
còn biết đời này… có mấy buổi gặp nhau
tháng tư về với ta đen một màu
như vết máu đã khô trong lồng ngực


nguyễn thanh-khiết
tháng 04-2010
(viết cho bạn bè ở A20)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét