Sau
cuộc họp mặt lần đầu tiên ở Little Saigon, có một vài bạn tù của chúng ta ở các
trại khác hỏi tôi như thế này: "Bộ các anh hãnh diện vì cái tên trại giam
của bọn đỏ hay sau mà lấy cái tên A-20 đặt trước tên của các anh". Tôi
biết những người bạn của chúng ta hơi "bảo hoàng hơn vua" cho nên hỏi
cắc cớ như vậy. Nhưng tôi mạn phép các bạn A-20 trả lời như thế này:
"Những người nào chưa sống ở trại trừng giới hay còn gọi là trại Kiên Giam A-20 thì chưa hiểu được rằng cái trại này, nếu không có gì thay đổi từ bối cảnh bên ngoài, sẽ là nấm mồ tập thể của chúng tôi. Có thể nói, không trại nào có những đòn phép được chắt lọc từ những bộ óc siêu phàm của Cộng Sản về cách giết người từ từ và làm cho người tù cải tạo chết từ từ chỉ với hai chiêu sau đây: ăn thật đói, làm việc thật nặng, ốm đau không có thuốc, dồn người tù vào cảnh đói khát để mong chúng tôi kiệt sức dần dần, mất cảnh giác sẽ giày xéo nhau. Nhưng, chỉ một số rất nhỏ trường hợp, có thể vì hoàn cảnh hay không chịu được sự hành hạ, nên mới hư đốn, còn đa số tuyệt đối anh em A-20 vẫn vững tin, đi thẳng lưng và sẵn sàng trả giá để bảo vệ nhân cách của mình. Và cho đến nay, mỗi khi nhắc tới một người tù nào của trại A-20, anh em chúng tôi vẫn còn nhớ rất rõ chúng tôi là ai, sống như thế nào trong trại giam, đã siết chặt tay nhau trước kẻ thù ra sao. Những A-20 chúng tôi khi nói với các con đã khôn lớn của mình không ngượng miệng: Bố là A-20".
Đặt chữ A-20 trước tên của mình chỉ là để cho dễ nhận ra nhau với một niềm hãnh diện rằng dù Cộng Sản có thi thố những trò khốn nạn nhất, phi nhân tính nhất, thì "bọn bay cũng không làm gì khuất phục nổi chúng tao" như thế là vui rồi, phải không các bạn".
Hôm
tôi đi Washington DC để vào Tòa Bạch Ốc và Thượng, Hạ Viện Hoa Kỳ để vận động
nhân quyền cho Việt Nam, gặp lại Phạm
Văn Bính tức Bính Đại Hàn ở Biệt Động Quân. Tôi chỉ ngờ ngợ, nhưng Bính
hỏi: "Ông có học Chu Văn An Không, có ở A-20 không". Tôi nhớ ra Bính
ngay. Như thế là kể từ ngày đến trại trừng giới A-20 đến Tháng 3 vừa rồi, đã 33
năm tôi mới gặp lại người bạn học cũ và là người bạn đồng tù cùng trại với
mình. Bính định cư tại Atlanta đã một mình lái xe liên tiếp 11 tiếng đồng hồ từ
Atlanta đến Washington D.C để tham dự vào cuộc vận động.
Còn
điều gì quí hơn vào giai đoạn chúng ta đã bước vào cái tuổi bị "lên danh
sách" hết rồi, chỉ chờ kêu tên. Gặp nhau lần đầu ở Nam Cali, nhiều bạn nói
với tôi không biết có gặp sang năm nữa không. Và vì thế lần gặp thứ hai ở San
Jose, cũng không chắc có lần thứ ba ở nơi nào đó trên đất Mỹ này hay không.
Chúng ta, đám lính già còn sống, không hổ thẹn nhắc đến tên nhau, nhìn mặt
nhau, còng uống được với nhau ly rượu, nhắp với nhau được ngụm trà thì còn ngại
gì mà không về San Jose để "trẩy hội" kỳ này?
Nhắc
đến chuyện họp mặt dĩ nhiên chúng ta cũng không thể tránh được những giây phút
buồn bã vì những A-20 đã ra đi, những A-20 bệnh nặng và những A-20 không còn đủ
sức khỏe để đi xa, hoặc những bạn ở xa muốn đến San Jose nhưng lại không có
phương tiện di chuyển. Nhưng tôi tin rằng nếu mở cái web của các cựu tù cải tạo
trại trừng giới A-20, những bạn không thể đến được San Jose lần này cũng có thể
thấy được những A-20 của các bạn còn sống ngày nay dung nhan mùa hạ ra sao.
Điều
mà cá nhân tôi mong mỏi là khi đến San Jose, mọi người chúng ta sẽ được hưởng
một cuộc họp mặt thân mật, nghi thức giản dị với tinh thần "chín bỏ làm
mười", nhưng vui và tìm lại được không khí đoàn kết như thời gian chúng ta
còn phải dựa vào lưng nhau chống lại mưu mô thâm độc của kẻ thù ở A-20 Xuân
Phước. Mong lắm thay !
Thân
ái,
A-20
VŨ ÁNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét