A20 Phạm Đức Nhì
Tôi vừa cầm ly nước mía lợn cợn đá mát lạnh đưa lên miệng thì giật mình tỉnh
dậy. Cơn mơ bị gián đoạn. Có tiếng lao xao nói chuyện của cán bộ Tri an ninh và
mấy tên trật tự. Và tiếng lọc cọc mở cửa xà lim số 1 và số 2. “Sao lại mở cửa
xà lim giờ này?” Tôi tự hỏi. Cơm chiều đã phát, tôi đã cho vào bụng lâu rồi.
Tính đến hôm nay tôi đã nằm chịu sự đày đọa của Thân Yên (1), Lê Đồng Vũ (2) và
đám cán bộ an ninh, trực trại được 16 ngày. Bao phủ bởi cái khí lạnh mùa đông
của đồi núi miền trung, lại chỉ có trên người phong phanh một bộ đồ tù mỏng
dính, tôi ngồi co ro tê cóng trên bệ đá. Sự thiếu nước lưu cữu (mỗi ngày chỉ
được phát nước 2 lần, mỗi lần 2 muỗng canh nhỏ cùng với lúc phát cơm) đã làm
môi tôi khô rát, cổ đắng ngắt; chợp mắt một tý là lại mơ uống nước mía Viễn
Đông (3) hoặc ăn thạch chè Hiển Khánh (4). Mỗi bữa chỉ có 2 muỗng cơm nên hậu
môn của tôi đã ngừng hoạt động được 15 ngày (ngày đầu tiên phải làm việc để
tống khứ những thức ăn cũ có sẵn trong bụng.)
Tôi đã trải qua 2 ngày đêm căng thẳng tuyệt thực chống chính sách tàn ác, vô
nhân đạo của đám cai tù. Và đã bị đàn áp dã man. Cuộc tuyệt thực do Nguyễn Tú Cường khởi xướng, Hoàng Ngọc Thủy và tôi ủng hộ và tham
dự. Có anh em ở xà lim khác (cả những người không tuyệt thực) đã bị đánh (oan)
bằng gậy sắt, có người ói máu. Tôi chỉ bị đầu một thanh sắt thúc vào ngực, đau
âm ỉ đến cả chục ngày, nhưng so với những người khác thì còn may chán. Những
anh em không tham dự cuộc tuyệt thực (vì lý do sức khỏe) như Vi Hoàng Viết, Nguyễn Văn Quỳnh, Đỗ Văn
Phúc và 2 em tù hình sự (và vài ba người nữa mà tôi không nhớ tên) đã được
tha khỏi xà lim về đội. Riêng Nguyễn
Huỳnh Danh Vũ, người “chung vụ” với tôi tổ chức đánh trật tự Quý Đen, đã
hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không chơi trò tuyệt thực và cũng không lên tiếng
đáp lại những lời hỏi thăm của anh em. Rồi đến lượt xà lim số 3 của tôi được mở
và 2 vị khách mới vóc người cao lớn bị đẩy vào. Tôi nhận ra ngay bố Lê Sáng, chưởng môn Vô Vi Nam. Bố bị
đẩy vào mép trong bệ đá phía bên kia, đối diện với bệ đá tôi đang nằm. Người
thứ hai là Long Bô, mới đầu định nằm
bên bệ bố Lê Sáng nhưng thấy hai người đều thuộc loại “to bản”, bệ đá lại hẹp,
nằm chung sẽ rất chật nên đã ghé sang bệ bên tôi. Khác với tôi, cả 2 chân bị
cùm duỗi thẳng trên bệ đá, bố Sáng và Long Bô bị cùm một chân nên chân còn lại
có thể bỏ thõng xuống lối đi nhỏ ở giữa xà lim. Mọi người gọi Long là Long Bô
vì cái miệng bô lô, ba loa của hắn. Hắn có giọng nói âm trầm ồm ồm, khá mạnh.
Những lúc tụ tập vài ba người trò chuyện hắn thích nói góp. Và thường nói …
sai. Trong số 6 thành viên khóa 25 Võ Bị Đà Lạt ở phân trại E lúc ấy có lẽ chỉ
có hắn là thường bị bà con phàn nàn. Thỉnh thoảng được nghỉ ngày chủ nhật thấy
hắn từ nhà 2 về, mặt buồn so, tôi hất hàm ra ý hỏi Bùi Đạt Trung thì được trả lời:
“Chắc là bị Tư Rè dũa cho một trận
nữa rồi.”
(Tư Rè là biệt danh của Nguyễn Ngọc Tiên, khóa 23 Võ Bị) Hắn đi
xin ai đó một bi thuốc lào kéo ro ro một hơi rồi về chỗ mình, nằm ngửa, mắt mở
thao láo nhìn lên trần nhà. Rủ đánh domino hắn cũng lắc đầu. Bên cạnh có tụm
năm, túm ba đấu láo hắn cũng không thèm góp chuyện. Nhưng chỉ được vài ngày rồi
đâu lại vào đấy. Để ý thái độ tôn trọng huynh trưởng, biết nghe lời của Long Bô, một sĩ quan cấp úy gốc Thủ Đức
đã văng tục:
-
Mẹ kiếp!! Ở cái
thời quân hồi vô phèng (5) này, cái thời mà lính quan, úy tá thằng nào lo giữ
hồn thằng nấy mà cái tụi Võ Bị, chúng nó còn bảo được nhau, thằng lớn nói thằng
bé biết nghe, quân đội bỏ tiền của, công lao, nuôi dạy chúng nó 4 năm ở Đà Lạt kể
cũng đáng đồng tiền bát gạo đấy chứ!
Khi các cánh cửa xà lim được
đóng lại, tiếng chân của cán bộ Tri và đám trật tự xa dần, những tiếng gọi nhau
í ới vang lên. Có 8 người mới nhập “khu”. (Sau này mới biết họ bị nghi ngờ là
“đầu sỏ”, được “đem cất” một cách vô cớ để ngăn ngừa “đêm Giáng Sinh kiểu Suối
Máu.”) Những người khác tôi không nhớ tên nhưng tôi biết chắc có Vũ Hùng Cương ở xà lim số 6, Bùi Đạt Trung và Hứa Sang vào chung xà lim số 1 với Nguyễn Tú Cường. Vừa đặt lưng xuống sàn đá lạnh Long Bô giật bắn người lên và nói:
-
Sao lại lạnh thế
nhỉ?
Hắn ngồi một lúc rồi lẩm bẩm
nói:
-
Giá bây giờ có
được manh chiếu rách chó nằm để lót vai một tí thì hạnh phúc biết mấy.
Chả có bà tiên nào cho điều
ước của hắn thành sự thật nên hắn đành nghiêng người, nhăn mặt từ từ đặt vai và
cánh tay hộ pháp xuống sàn đá, giảm thiểu tối đa diện tích tiếp xúc với cái
lạnh. Bên kia bố Sáng thì vừa xoa
chân, xoa tay cho nóng người vừa hít hà:
-
Úi chào! Mát quá!
Mát quá!
Phải công nhận ông cụ còn
khỏe thật. Chưởng môn một phái võ có khác. Năm ấy (Giáng Sinh 1979) đã trên
dưới 6 bó rồi mà vẫn tráng kiện, khó khăn, nghịch cảnh vẫn coi như “pha”. Bố kể
cho chúng tôi nghe vài truyện về các danh nhân lịch sử và các bài học có thể
rút ra từ cuộc sống của họ. Sau đó bố bảo tôi có truyện gì kể nghe cho vui. Tôi
trả lời:
-
Con hết nước bọt
rồi bố ơi.
Đến giờ phát cơm trưa hôm sau
khi thấy bình nước được đưa vào chỉ có độ cao một đốt ngón tay sóng sánh ở đáy
bình, bố Sáng gọi tên Trực trật tự:
-
Này anh ơi! Nước
thế này thì làm sao đủ uống. Chúng tôi những 3 người đấy.
Trực chưa kịp trả lời thì cán
bộ Luật trực trại đã quát:
– Có thế thôi! Chia nhau mà uống.
Khi cửa các xà lim đóng lại
bố Sáng mặt đăm chiêu nói:
-
Nước phát mỗi bữa
có chừng này thì gay đấy.
Tôi nhìn bố mà thương cảm.
Thân thể bố phốp pháp thế kia, 2 muỗng nước làm sao đủ thấm xuống dạ dày? Bố
dùng muỗng ăn cơm đong nước rồi đổ vào 3 cái ca nhỏ cho 3 người. Mỗi người được
2 muỗng và còn dư khoảng 1/3 muỗng. Sáu con mắt đều nhìn vào tí nước ở dưới đáy
muỗng. Nhưng bố Sáng đã dùng bàn tay đầy uy lực của vị Chưởng Môn một phái võ
để chia mỗi người thêm 2 giọt nước. Rất điệu nghệ. Và rất công bằng.
Khi tôi chịu đựng hết 2 lệnh
phạt trong xà lim (mỗi lệnh 14 ngày) thì bố Sáng và Long Bô đã bước sang ngày
thứ 12. Bố Sáng không còn “Mát quá! Mát quá!” nữa mà bắt đầu nằm co quắp như
con tôm, tay chân run lẩy bẩy. Bố cũng ngừng kể truyện để giữ hơi và thỉnh
thoảng lại đánh vật với 2 giọt nước. Chả là khi chia nước xong nếu để đứng bình
nước xuống thì có 2 giọt đọng ở đáy bình. Bố tiếc 2 giọt nước nên giốc ngược
bình lên và dùng “nội công thâm hậu” của mình hút mạnh. Nhưng 2 giọt nước cứng
đầu nhất định không chịu ra. Và bố cứ xoay đầu này, trở đầu kia, hết vỗ vỗ đáy
bình lại hít, lại hút nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua. Mỗi lần như vậy chúng
tôi lại quay mặt chỗ khác để bố khỏi ngượng. Có tiếng mở cửa xà lim; có cả
tiếng rút thanh sắt xuyên qua cái cùm ở chân. Một lúc sau Vũ Hùng Cương thông báo:
-
Phòng 6 có người
đi làm việc (bị hỏi cung)
Rồi Hứa Sang lên tiếng:
-
Phòng 1 Tú Cường đi làm việc.
Trước đó đã có cuộc lời qua
tiếng lại như sau:
Tú Cường:
-
Nếu phòng nào có
người đi làm việc thì người đó sẽ uống nước thật nhiều để lúc về có thể đái cho
anh em trong phòng uống. Có cơ may cầm cự thêm một vài ngày nữa.
Long Bô
phang ngay:
- Nước đái khai
và mặn bỏ mẹ, uống thế đéo nào được.
Tú Cường trả
lời:
– Nước đái tụi mình thì đúng là mặn và khai thật. Nhưng nếu uống nhiều nước và
đi đái vài lần thì những lần sau nước đái sẽ đỡ mặn đi.
Muốn Long Bô khỏi cãi chầy,
cãi cối Bùi Đạt Trung chen vào:
-
Ý kiến Tú Cường
hay đấy.
Khoảng 4 giờ chiều người bên xà lim số 6 đi chấp cung về. Một lát sau tôi nghe
tiếng Vũ Hùng Cương hét lên:
-
Nhì ơi! Ngon hơn
bia.
Tôi biết ông bạn luật sư vui
tính của tôi đã thưởng thức món nước giải khát đặc biệt quý giá ở “khu kỷ luật”
A20 và đã đem lòng yêu mến nó. Bùi Đạt
Trung và Hứa Sang ở xà lim số 1
không biết có nhấm nháp được tý nào của Tú Cường không mà không thấy lên tiếng.
Xà lim số 3 của tôi không có ai đi chấp cung nên niềm mong ước được thưởng thức
món nước giải khát đặc biệt ấy vẫn chỉ là … niềm mong ước. Với 3 bố con tôi
thời gian trôi qua thật chậm. Và những ngày sau đó mọi người lại quan tâm đến
“cứt”.
Có ai đó lên tiếng:
-
Trời đất ơi! 15
ngày rồi mà chẳng ỉa được cục cứt nào. Mà nó lại không mót ỉa mới lạ chứ.
Long bô đáp
lại:
-
Thì có cái mẹ gì
vào bụng đâu để lấy cứt mà ỉa. Tôi cũng 22, 23 ngày rồi chứ ít gì.
Vũ Hùng Cương
trả lời:
-
Tớ đã 25 ngày rồi
đây. Ối giời ôi! Nó cứ tức tức ở hậu môn, khó chịu lắm.
Tôi chửi thề lầm bầm trong
miệng:
-
Tổ cha nó! Bố mày
40 ngày rồi mà chưa nói đây.
Có lẽ ông trời chúa ghét
những thằng đã nói tục lại còn bố láo, bố toét nên đêm hôm ấy tôi lên cơn đau
bụng dữ dội và lại rất khó thở. Cứ như là có ai bịt mũi mình lại chỉ để thở
bằng mồm. Hậu môn thì như có ai dùng cái nêm đóng chặt. Thỉnh thoảng bí quá
phùng mang trợn mắt rặn như đàn bà rặn đẻ thì hơi gặp phải bức tường hậu môn
dội ngược lại lên miệng, lên mũi tạo nên cảm giác nghèn nghẹt rất khó chịu.
Thấy tôi ngọ ngoạy lại thở gấp, Long Bô lên tiếng khẽ hỏi:
-
Nhì ! Sao thế?
Tôi vừa lấy hơi vừa trả lời:
-
Thấy tức hậu môn
và khó thở quá.
Kệ bên kia bố Sáng vẫn ngáy o
o. Long Bô bỗng trở thành bác sĩ gia đình của tôi và chẩn bệnh rất chính xác:
- Chắc ông lâu
quá không ỉa được, lại thiếu nước nên phân đóng cứng bít chặt hậu môn chứ gì.
Rồi hắn cho tôi toa thuốc trị
liệu như sau:
- Bây giờ ông
phải dạng hai chân ra (tôi vẫn bị cùm hai chân) và lấy hơi rặn mạnh. Tôi sẽ phụ
banh hai bên hậu môn ra. Phải cố mà rặn, chứ để nó bí mãi có thể sẽ nghẹt thở
rồi tiêu đời đấy.
Tôi tuột quần xuống tận gót
chân rồi nằm ở tư thế sản phụ trên bàn sanh. Da thịt trần chạm vào mặt bệ đá
lạnh buốt, nhưng nỗi sợ chết đã giúp tôi vượt qua cái lạnh một cách dễ dàng.
Hai bàn tay của bác sĩ Long Bô kéo mạnh hai mép đít của tôi ra rồi ra lệnh:
-
Rặn đi. Lấy hết
sức rặn mạnh vào.
Đau quá! Mỗi lần Long Bô
buông tay, mép đít khép vào, cục phân cứng cạ vào thành trong của hậu môn đau
xé ruột.
Tôi cố sức rặn mạnh mấy lượt
nhưng chẳng ăn thua gì. Bên kia bố Sáng nghe động đậy lên tiếng hỏi:
-
Gì thế các cậu?
Long Bô nói nhỏ:
-
Không có gì đâu
bố. Con giúp thằng Nhì ỉa thôi mà.
Chỉ nửa phút sau tiếng ngáy o
o lại vang lên. Tôi thử rặn mấy lần nữa cũng không kết quả. Tôi nhớ hồi còn nhỏ
có lần xém chết đuối ở con sông Cầu 14, Ban Mê Thuột. Lúc không còn nín thở
được nữa, mở miệng hớp ngụm nước đầu tiên thì được ai đó kéo lên. Bây giờ tình
trạng khó thở của tôi cũng gần giống như vậy. Tôi nghĩ nếu kéo dài khoảng 20
phút nữa chắc tôi chịu không nổi. Trong xà lim tối đen như mực, không nhìn thấy
mặt Long Bô nên không biết hắn đang nghĩ gì. Cuối cùng một giọng nói dứt khoát
vang lên:
-
Banh không xong
thì phải móc thôi.
Tôi nghe tiếng nhổ bọt rồi
cảm thấy một ngón tay ươn ướt thọc vào lỗ đít mình. 40 ngày không ỉa nên lỗ đít
khít rịt. Tôi thót người lên vì đau. Nước mắt chảy ra lăn dài trên má. Tôi nhủ
lòng:
-
Phải chịu thôi
chứ biết làm sao được. Chẳng lẽ sợ đau rồi chịu chết à?
Bác sĩ Long Bô vẫn tiếp tục
mò mẫm trong đêm tối. Vì đau quá nên phản xạ của tôi là cứ di chuyển mông để
tránh ngón tay của hắn. Hắn bực quá gắt lên:
-
Ông cứ nhúc nhích
kiểu ấy thì móc thế đéo nào được.
Tôi biết lỗi của mình cố chịu
đau, nằm im. Long Bô nhổ một tí nước bọt nữa (chắc vào tay) rồi tiếp tục thám
hiểm lỗ đít của tôi. Đến khi cả 2 ngón đã vào trong hắn banh mạnh 2 mép hậu môn
của tôi và hét to:
-
Rặn mạnh đi.
-
Theo lệnh hắn tôi rặn thật
mạnh.Nhờ hai ngón tay vàng ngọc khuấy động làm vỡ một mảnh của cục phân, nhờ
hai mép hậu môn được banh rộng ra, cộng với cú rặn hết sức bình sinh của tôi,
cục phân được văng ra rơi đánh cạch xuống nền đá. Máu tuôn theo ướt cả hai bên
đùi, chảy qua cả chỗ nằm của Long Bô. Nhưng lúc ấy mất máu với tôi nào có nghĩa
lý gì. Bất kể nửa người dưới đang lạnh buốt, tôi không buồn kéo quần lên, cứ
nằm bẹp xuống bệ đá lênh láng máu, khoan khoái hưởng cái sung sướng được thở
bình thường như những ngày chưa có cục cứt cứng như đá che lấp hậu môn.
Một buổi chiều đầu năm 1984 (tôi chưa bị bắt lại) sau một ngày chuyển hàng cho
bà chị họ bán vải ở chợ An Đông, tôi lóc cóc đạp xe về nhà ở Ngã Tư Trung Chánh
(Hốc Môn). Đến ngã tư Trần Quốc Toản và Nguyễn Văn Thoại tôi nghe có tiếng gọi
giật giọng: “Ê Nhì! Nhì ơi!” Tôi tấp xe vô lề, quay lại thì một chiếc xích lô
trờ tới. Trên xe là một đại hán đội nón rộng vành, thân hình vạm vỡ, mặt mũi
thì bụi bậm bám đầy cả hàm râu và bộ ria rậm rạp. Đại hán thắng xe, nhảy xuống
ôm vai tôi và hỏi tới tấp:
“Ông không nhớ tôi hả Nhì? Long đây. Long khóa 25 Võ Bị đây. Long A20 đây.”
Tôi nhìn kỹ thì đúng là … Long Bô, người mà đêm nào trong xà lim
Trại Trừng Giới A20 đã … móc đít cứu mạng cho tôi. Thế là tôi ôm chầm lấy hắn,
bất kể mùi chua của mồ hôi và mùi khét của bụi đường. Khuôn mặt và vóc dáng hắn
quả có vài nét thay đổi nhưng giọng nói vẫn ồm ồm, và cái miệng vẫn … bô lô ba
loa như ngày xưa. Tôi nắn túi nhẩm tính rồi cắt ngang câu chuyện dài đằng đẵng
của hắn:
“Tụi mình kiếm chỗ nào vừa ăn uống chút đỉnh vừa nói chuyện chứ.”
Tôi kéo hắn vào một quán phở
nhỏ trên đường Nguyễn Văn Thoại, kêu mỗi thằng một tô phở và một ly trà đá. Hắn
vừa nhồm nhoàm ăn vừa … bô lô ba loa đủ chuyện trên trời, dưới đất. Tôi thấy
hắn cũng chưa … đủ đô nhưng cái túi không cho phép nên đành kêu 2 điếu Capstan
đưa cho hắn. Hắn dắt một điếu lên vành tai còn điếu kia mồi hút ngon lành và
tiếp tục .. kể chuyện. Ôi! Giá lúc ấy khấm khá một chút tôi sẽ kêu một tô phở
nữa cho hắn ăn thêm, một gói Capstan cho hắn bỏ túi, và lúc giã từ giúi vào tay
hắn tí tiền để mua quà cho con. Nhưng hoàn cảnh đã không cho phép tôi làm việc
đó. Không biết với cái tánh “ruột để ngoài da” hắn có còn nhớ đến cái đêm “định
mệnh” với tôi trong xà lim không, chứ tôi thì làm sao quên được. Sau khi bắt
tay nhau thật chặt, tôi đứng nhìn cái thân hình to bản của hắn trên xe xích lô
càng lúc càng xa mà cảm xúc trong lòng dâng lên đến trào nước mắt.
Một lần gặp lại các bạn tù trên đất Mỹ tôi vui miệng kể lại kỷ niệm bí ỉa, xém
chết ở xà lim Trại Trừng Giới A20. Một ông bạn cười phát biểu: “Chắc mày cũng
có làm được một vài việc tốt trong cuộc đời nên lúc nguy nan Chúa đã sai thiên
thần đến cứu mạng mày.” Nếu quả đúng như vậy thì thiên thần của tôi không có
tướng mạo thanh tú như những tranh vẽ trong nhà thờ mà là một gã vai u thịt
bắp, râu ria rậm rạp, không có cả đôi cánh để ra dáng thiên thần. Nhưng có cánh
hay không cũng không quan trọng, tướng mạo có thanh tú hay không cũng không
sao. Cái cốt yếu là ngài đã có tấm lòng nhân ái, không sợ cứt đái bẩn thỉu, đã
ra tay banh đít, rồi móc đít cứu mạng tôi. Và vì lẽ ấy tôi biết ơn ngài vô kể.
San Leon, Texas những ngày
cuối tháng 11 năm 2002
A20 Phạm Đức Nhì
Chú thích
(1) Giám thị trại A20
(2) Phân trại trưởng phân trại E
(3) & (4) Địa điểm bán nước mía và thạch chè nổi tiếng ở
Sài Gòn
(5)Rút quân không kèn trống, ý nói hỗn quân hỗn quan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét