3.2.21

Khóc

A20 Trương Mạnh Hùng


Ta viết dòng thơ
Khóc cho anh cho chị
Khóc cho cháu cho con
45 năm về trước
Ta buông súng bên đường
Khi chưa tròn trách nhiệm
Của một người quân nhân
Vứt chiến y súng trận
Khi còn vương mùi khói
Bên vệ đường thanh vắng.....
Thành tên tù không án
Những tháng ngày đau thương
Trong ngục tù cộng sản
Ta vẫn là ta
Tên lính trận ngày nào
Vẫn hiên ngang đối mặt
Loài dã thú thành người
Đang đày ải thân ta
Thoát khỏi cảnh lao tù
Sống trên quê hương mình
Mà ngỡ là đất lạ
Ta thành kẻ lưu đày
Trên chính quê hương ta
Rồi tháng ngày còn lại
Sống cuộc đời tị nạn
Nơi đất khách quê người
Lòng hướng về cố quốc
Nhớ đất mẹ quê cha
Bên những dòng sông cũ
Lửng lờ trôi ra biển
Nhớ đồng ruộng xanh rì
Cọng lúa vàng chín mọng
Nhớ những vườn cây xanh
Xum xuê đầy trái ngọt
Nhớ những nàng thôn nữ
Với chiếc áo bà ba
E thẹn đứng nép mình
Bên con thuyền nho nhỏ
Đưa người lính qua sông
Trong một chiều nắng đẹp .....
Rồi trong ta mơ ước
Sẽ có phép nhiệm màu
Cho ta tròn mộng ước
Nhưng tất cả niềm hy vọng
Đều tan biến hư vô
Ta vẫn đời lữ khách
Vẫn một kiếp lưu vong
Bao giờ đến bao giờ.......

 

 A20 Trương Mạnh Hùng

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét