(Viết cho A20 Trần Kim Hải, ngày chị ra đi)
Đừng ngã xuống vì những bi thương đời sống
đừng thẫn thờ khi nhìn lại gối chăn
thuở ngang tàng, vùng vẫy với núi sông
hỡi con tuấn mã của những ngày tù ngục
biết bao kẻ gõ bồn ca khi vợ chết
phải nén lòng riêng - ngày lửa dậy trời Nam
Trần Kim Hải - hãy cao đầu đứng dậy
tiếng hát anh còn lồng lộng trên cao
dù một đỗi qua bao nhục nhằn, khổ nạn
dù lệ rơi khi chiếc bóng đêm trường
dù gánh đời vội gãy dọc đường
nhưng còn đó những lầm than
thuở nằm gai nếm mật
nợ tang bồng, chí cả, để ai mang?
Biết là đau, là thương, là nhớ
mất "một người" đâu dễ lệ không rơi
mấy mươi năm tựa nhau giữa cuộc đời
cùng một chén đắng cay ngày biệt xứ
tội chưa?
con tuấn mã bây giờ què quặt
bước thấp cao cho hết hành trình
vất xuân xanh theo cuộc chiến chinh
trong xiềng xích chưa một lần cúi mặt
chân lết trên tự do với nỗi buồn vắng ngắt
bắng hữu dăm ba, dở khóc, dở cười
Trần Kim Hải ơi!
lồm cồm đứng dậy đi thôi
nợ thủy chung hãy dập đầu ba lạy
sau lưng người còn có vạn cánh tay
dựa vào đi mà ngó lại giang san
gạt nước mắt, mím môi cười một nụ
nguyễn thanh-khiết
SG 26/2/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét