Trước 1975, khi du khách đến Đà Lạt và ghé Hồ Than Thở đều thấy có một tấm bảng
to tướng với những hàng chữ
đập vào mắt mọi người:
"TRƯỜNG VÕ BỊ QUỐC GIA VIỆT NAM,
NƠI QUY TỤ NHỮNG CHÀNG
TRAI VIỆT CÓ LÝ TƯỞNG QUỐC GIA"
Bây giờ hồi tưởng lại tôi thấy khi đó mình chỉ là
một chàng trai có Lý tưởng "Bất đắc dĩ", không biết có ai "Trùng hợp" không nhưng xin các Bác đừng
vội "Nhíu mày" vì tôi sẽ xin "Trải lòng" sau đây:
Là một người DI CƯ sống và lớn lên trong 2 nền Đệ
Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa, hưởng một nền Giáo dục hầu
như trọn vẹn (Không như bây giờ...), mình chỉ có một ước mơ bình thường như các bạn khác là cố gắng học lên cao
hay du học để sau này giúp ích cho đời, cho đất nước.
Ở bất kỳ lãnh vực nào cũng hướng về đất nước
thì đều là Lý Tưởng cả. Nhưng chỉ vì cái tội
ham dzui nên "Thiên bất dung gian", rớt Tú Tài 2 (66-67), năm
sau thi lại, vừa đậu thì gặp biến cố Mậu Thân, đưa đến luật
Tổng Động Viên của Ton Ton Thiệu khiến mình bị triệt buộc, không
thể tiếp tục học và phải nhập ngũ theo học khóa 7/68 Trừ bị Thủ Đức, trước kia TVBQGVN không có một cái gì
"Ấn tượng" với tôi cả, chỉ có một vài trường hợp tiếp xúc với các Cùi NT, như khi học thi tại nhà
bạn thì Chú của Bạn mình là Cố NT Nguyễn Đức Cần K.19, Binh Chủng Dù, thỉnh thoảng về phép, sau
này tử trận tại Khe Sanh. Nhìn hình ảnh NT trong bộ đồ Dù tôi thấy rất hào hùng, bản tính mình lại hay
thích xem những phim hành động như Chiến tranh, Cow boy, Kiếm hiệp, Quyền cước....
tỏ rõ cá tính thích phiêu lưu, năng động chứ không thích ngồi một chỗ.
Sau khi bị dính trấu nhà binh, ngồi xem TV, tình
cờ có Show Cổ động cho K.25 do Khóa 22B phụ trách, tôi và người bạn lên Đà Lạt chơi, nhân
tiện ghé vào trường Võ Bị và gặp Trung Tá Đồng Văn Chân, Trưởng phòng TLC,
lại được dịp nghe quảng cáo, sau đó NT cho tụi tôi tập tài liệu về Trường
và Đơn ghi danh.
Trở về và chuẩn bị lên đường nhập ngũ, vào Trung
tâm 3 Tuyển mộ nhập ngũ khám sức khỏe rồi chuyển qua thụ huấn giai đoạn 1 ở Trung tâm huấn
luyện Quang Trung tại Tiểu đoàn Đinh Tiên Hoàng, còn gọi là Tiểu đoàn
SALEM vì bảng tên mang mầu xanh SALEM, tôi được sắp xếp về TrĐ3/ĐĐ3/TĐ ĐTH đồng thời
có Nguyễn Phùng Gioanh (Tự Gioanh Lồi) ở Trung Đội 2, còn các bạn K.25 thì ở
rải rác các ĐĐ và TĐ khác như Bá Dzi, Giang Ngô, Bính Korean, Long
Sụn v...v...
Tuần lễ đầu tiên, ngày thì huấn luyện, tối về
lo làm đơn xin phép về đi thi vào VB, sau đó chúng tôi được về phép tuần đầu tiên và thi ở trường Petrus Ký, đến khi có kết quả, nhân
dịp đi phép, về nhà thì ông anh đã đi dò kết quả và phán: "Mày trượt rồi", buồn
5 phút, tôi nghĩ thôi số phận mình đã an bài phải chấp nhận thôi, đến
tuần cuối cùng trước khi mãn khóa Giai đọan 1 để lên Thủ Đức tiếp tục
giai đoạn 2, về phép thì ông anh báo "Mày đậu vớt rồi". Lúc đó
tôi bắt đầu phân vân, suy nghĩ có nên tiếp tục Thủ Đức hay ra "đầu
thú", nhớ lại những hình ảnh thương tâm của biến cố Mậu Thân và
những dịp đi ủy lạo, cứu trợ, xây nhà tạm cho đồng bào nạn nhân ở khu Phạm Thế
Hiển, cầu chữ Y, nhìn những
hoàn cảnh bi thảm đó tôi cảm thấy mình thật may mắn, những sự đóng góp, chia xẻ
nhỏ nhoi đó không thấm vào đâu cả, nếu bây giờ không bị triệt buộc, được du học hay tiếp tục đại học thì
tôi cũng không cảm thấy thoải mái, bình thản gì.
Trở về trại thấy trên văn phòng đâu đâu cũng dán
danh sách thí sinh trúng tuyển K.25 VBĐL, nhìn vào thấy tên tôi và Gioanh Lồi, thế là hai đứa
kéo nhau lên câu lạc bộ, vừa nốc bia vừa nhìn nhau, thằng này hỏi thằng
kia cùng một câu hỏi: "Mày đi không?"..."Mày đi không?"..."Mày
đi không?"… Cuối cùng thở dài :"Đi mẹ cho rồi".... và đó
là giây phút “quyết định lịch sử” của 2 đứa.
Lên Thủ Đức, hai đứa ra "đầu thú" và làm
thủ tục để lên Đà Lạt, nhập trường vào đợt 3 với 8 tuần huấn nhục, tôi về ĐĐ E chung phòng với Đức Giang và Chí Mén, còn
Gioanh thì về C, gắn Alfa thì ở chung phòng với Tạ Thúc Thái và Phạm Đăng
Luyện, tưởng đâu mọi việc sẽ bình thường, dè đâu giông tố đến ào ào, số là
2 ông NT là bạn 2 ông anh mình, Đ/U Hoàng Lê Cường K.16 và NT Nguyễn
Như Lâm K.22B tối nào cũng leo vào phòng ngồi tán gẫu làm cán bộ Tiểu đội
trưởng Nguyễn Kim Bách cứ đi qua đi lại gầm gừ, với sự phụ họa của TĐT Đỗ
Mạnh Trường từ đó mình trở thành "Cao thủ Dã Chiến" lúc nào cũng hận
đời và căm thù đàn anh, nhưng sau này "Ra khơi" mình mới
biết mang ơn mấy ông anh, vì đó chính là những “Bí kíp” tuyệt chiêu giúp
mình đứng vững trên mọi hòan cảnh, kể cả Bí kíp "Trốn phố" nữa
các Bác nhé, chơi mà thực, thực mà chơi đấy.
Năm 2010 nhân dịp K.23 họp mặt tại San Jose, hôm
Tiền Hội Ngộ, tại nhà một K.23, tôi ghé thăm các NT, nhìn quanh nhìn lại chỉ có
một mình là khóa đàn em duy nhất mà thôi. NT Trường nhìn tôi tủm tỉm:
"Sao? hôm nay đến đây để ĐÒI NỢ hay TRẢ NỢ ?" Tôi cười: "Cả
hai"
Qua Trường Mẹ, chúng ta thấy gì ở hình ảnh của người SVSQVB, đó là sự pha trộn giữa TRÍ THỨC và máu GIANG HỒ nhưng không KHÁT MÁU, khác với CS vì chúng ta còn mang tính NHÂN BẢN.
Cái "Không thích của nào.....” vẫn còn dai dẳng
triền miên, ngày cả đến kỳ mãn khóa, khi chọn đơn vị, tôi với Huỳnh Văn
Đực khi đó 2 đứa là cặp bài trùng cùng "Móc
sẩu" với nhau, kỳ này căn bản là phải Đồ Bông, ưu tiên theo thứ tự: Biệt
cách 81, Nha Kỹ Thuật, Dù, TQLC,
BĐQ...
Biệt Cách 81 thì LĐHợi và Bá Dzi cuỗm mất, Nha Kỹ
Thuật thì Đực chớp được, ghế còn lại NHKỉnh phổng tay trên, Dù thì thua sớm còn
lại TQLC
còn một chỗ thì chưa gì gặp ngay cái tên "Trời
đãi kẻ LỜ QUỜ" làm mình tức ói máu, còn lại BĐQ thì hơi nản vì đã từng
nghe danh "3 Tây còn thua Biệt Động" nhưng ít ra
cũng còn là đồ Bông và còn chỗ nên Cùi không sợ lở.... chơi luôn, cho nên bây
giờ thành ”Cọp sứt móng” là dzậy đó các Bác ạ.
Ra đến đơn vị lại gặp ông SỤN "Không thích của nào ....Part 1" giáng cho món thịt cầy thành "Không thích CẦY nào SỤN trao CẦY nấy" đâm ra ghiền luôn....
Thời thế xoay vần, nào ai muốn
mất nước, tan hàng, đi tù đâu.., thế rồi đành phải chịu. Vào tù trực diện với lũ đười ươi lúc nào cũng
muốn lộn ruột, thử hỏi không "Điên"
sao được, những ngày đi lao động, dưới trởi nắng chang chang, 2 người đi chung
một Ki đất, mặc quần sì lủng, cởi trần
trùng trục, dây thung quần quấn quấn lên cao cho nó "thoáng". Nhớ lại
thuở xa xưa, vừa đi miệng lẩm bẩm hát khẽ, mông và chân sàng qua sàng lại nhún nhẩy theo điệu
Dzumba, ai dè đâu gió và bụi nó cũng nhún nhảy theo vô tình bay ngay vào mắt thằng
Quản giáo, làm mắt nó ngứa liên hồi, thế là nó lôi lên nhà chòi "Làm
việc".
Vừa ngồi xuống là đập bàn và văng miểng "Bây
giờ anh cho tôi biết qua thời gian cải
tạo đến giờ anh đã tiến bộ được gì rổi" Tôi đáp :"Tiến bộ quá cán bộ
ạ". Hắn tức quá :"Tiến bộ cái gì anh nói cho tôi nghe". "Này nhé cán bộ thấy không, trước đây tôi là một người ăn chơi, trác táng, Tứ đổ tường tôi không chừa cái gì hết, không hề biết cái xẻng cái cuốc là gì
hết, bây giờ vào đây mấy thứ đó tôi đã DỨT KHÓAT bỏ rồi (Hic...Có đâu mà
giữ.....) và biết cầm cái cuốc cái xẻng, như vậy là tôi tiến bộ chưa từng thấy trên cõi đời này, cán bộ phải biểu dương tôi chứ, sao lại phê bình, chỉ trích tôi ?"..... Thế là một màn ra đứng trước trại nghe đọc lệnh nhốt Biệt giam.
Có một người bạn mới chuyển trại về, anh tặng tôi
chiếc nón Beret đen, tôi thích quá, nhớ lại thuở xa xưa, thế là lúc nào tôi
cũng đội lên đầu theo kiểu Quân đội mình, một lần vào
buổi trưa nắng, cả trại đang ngồi chờ báo cáo quân số trước khi xuất trại thì
tên cán bộ võ trang đang ngồi trước
mặt chỉ về phía tôi :"Anh kia, sửa cái mũ
lại", tôi làm bộ không nghe, nó nhắc đi nhắc lại mấy lần tôi mới nói: "Cán bộ hỏi tôi hả ?" "Ừ, anh sửa cái mũ lại"..."Không được đâu cán bộ, cái KIỂU
nó vậy rôi đâu có đổi được"...hai bên cứ cù nhầy mãi, tôi nhất định không
nhượng bộ, thế là lại một
màn đi "Mách Bu", kết quả nón mất + 21 ngày biệt giam.
Khi chuyển tới trại A.20 Xuân Phước, trong đó
có LONG SỤN, BỬU, BÍNH, Tr.ẤN, HÙNG CHUỘT, biết rằng thời
gian ở đây sẽ bắt đầu cam go, tôi tự nhủ tạm
thời mai danh ẩn tích, khoan động đậy, mà sao ông Trời cứ "Chơi" tôi
không, tòan "Tặng" tôi những món khó nhai. Đang ngồi nghe thuyết pháp trên hội trường thì tên cán
bộ an ninh đến kêu tôi đi làm việc. Vừa ngồi xuống ghế là hắn đập bàn quát
"Tối qua ai cho anh ra ngòai đi dán truyền đơn". Tôi đáp "Làm sao tôi có chìa khóa để mở cửa
hả cán bộ" . Hắn gầm lên "Không cần biết, bây giờ anh có nhận không?
Không nhận thì đi vào biệt giam". Còn cách nào khác đâu, vì đây
là cơ hội khủng bố tinh thần, dằn mật những người còn lại, mình chỉ là vật hy
sinh mà thôi.
SỤN cũng rơi vào trường hợp này, bởi vậy mới có
huyền thoại "Long Bô “Thiên Thần MÓC.....LÒ”. Còn tôi ở
phòng kế bên cũng " huy hòang" không kém, mùa đông vừa lạnh vừa mưa, trần nhà thì dột, quần
áo khi vào chỉ có bộ đồ tù mỏng dính, nằm trên bục xi măng, cùm một chân, ngày
2 bữa ăn giống nhau với thực
đơn (tiêu chuẩn muỗng cà phê) :
- 2 muỗng cơm trộn với khoai mì lát (lọai kỹ nghệ),
chan đầy nước muối làm canh.
- 2 muỗng nước để uống.
Nước muối làm sao mà uống được, phải đổ đi,
nuốt mấy miếng cơm để cầm hơi, nước uống chỉ liếm một cái đã hết veo, mùa lạnh
nước thì ít mà Pi Pi thì nhiều thử hỏi còn gì trong ta, bù
lại mình được "giải khuây" rất nhiều, mỗi ngày được xem cả chục cuốn
phim đủ mọi loại, Cao bồi, Chiến tranh, Tình cảm, Kiếm hiệp... và "Được" ăn cả chục cái Buche de Noel
đã thiệt là đã. Thú thật từ khi bước chân vào quân đội cho đến khi ra tù tôi
chưa hề được hưởng một mùa
Giáng Sinh và ngày Tết nào với gia đình cả, thành ra kỳ này phải ăn thật nhiều
cho bõ ghét. Cuối cùng các chiến hữu phải cứu bồ nhau, hễ ai được kêu
ra "Làm việc" là phải tìm cách ra giếng uống thật nhiều nước vào, cứ
uống vào rồi đái ra, hết lít này tới lít khác cho đến khi cơ thể đã lọc
hết chưa kịp ra mùi Ammoniac, khi trở về buồng giam, vừa đóng cửa lại
là "Một.... bé con chui ra (Ha...Ha...) hằng hà cái lon ....đưa ra"...
Sau 47 ngày chúng thả tôi ra, bước đi siêu vẹo,
nhìn thân thể tôi cảm thấy mình đúng là người Mẫu lý tưởng cho các lớp về Cơ
thể học của Sinh viên Y khoa, giống y chang bộ xương cách trí.
Ra khỏi đây ông Trời còn "Đì" tiếp, ngăn tụi
nó không cho tôi nhận đồ thăm nuôi, viết thơ cho gia đình.... Một thời gian dài
sau chúng mới "xả cảng", tôi liền liên lạc với gia đình, nhận được
tin, gia đình liền lo đi thăm nuôi, 4 anh em tôi đều là Quân nhân ở 4 trại khác
nhau, người xa nhất ở ngòai Bắc, tội nghiệp cho gia đình phải
lo cho 4 nơi, mỗi lần đi thăm Cha tôi phải mất 2, 3 ngày đường mới tới, gặp mặt
Cụ, tim mình cảm thấy "nhói" nhưng phải cố nén xúc động không muốn
cho tụi nó thấy và tự nhủ “thôi "Tu" đi đừng để Gia đình phải lo âu
về mình”.
Thăm được một lần, đến lần kế tiếp, trước ngày
thăm nuôi chúng tôi được thông báo tên những ai có gia đình lên thăm, tôi chuẩn
bị sẵn sàng để hôm sau ra gặp Cha, nhưng rồi Trời cứ "bổn cũ
sọan lại", sau một đêm ngủ thức dậy, đi vào nhà "Xí" thì thấy
ngay một hàng chữ to tướng viết bằng than:| "LĂNG BÁC HỒ". Mọi việc được báo lên trên, tới giờ thăm
nuôi tôi mang giỏ đựng đồ ra xếp hàng đợi kêu tên, sắp sửa ra cổng thì tên cán
bộ an ninh trại chặn lại:
"Anh Trung ở lại làm việc" linh tính báo cho biết "bad
news" nhưng tình huống này đã quá quen rồi nên tôi không lộ vẻ gì bối rối
hết, chỉ lo cho Cha già đang ở ngòai chờ đợi.
Khi vào phòng làm việc, hắn phủ đầu ngay: "Tối
qua anh đã viết khẩu hiệu trong cầu tiêu". Tôi nói: "Tại sao cán bộ
lại gán cho tôi điều này, hôm nay gia đình tôi lên thăm, bộ tôi ngu lắm
hay sao mà lại đi làm chuyện đó"... "Tôi không cần biết, nếu không
làm thì anh phải biết người nào làm, thành thật khai báo thì tôi sẽ
cho anh ra gặp gia đình, còn không thì vào trong kia nằm". Quả tình tôi
không biết ai làm chuyện đó, nhưng dù có biết tôi cũng không thể bán
đứng các Chiến hữu của mình được, cho nên sau khi tôi nói không biết ai, hắn
liền tống tôi vào biệt giam không cho thăm nuôi. Phải cố dằn lòng để chúng đừng làm điều gì tổn thương
cho gia đình, tội nghiệp cho Cha Già lại phải xách giỏ thăm nuôi lủi thủi đi
về, nghĩ tới điều đó chỉ biết gục đầu vào tường.
Một tuần lễ sau chúng kêu tôi ra: "Thời gian
qua anh đã suy nghĩ kỹ chưa và có sẵn sàng khai báo không?" Bây giờ máu
"Điên" tôi mới thực sự nổi lên: "Chả cần khai báo và
cán bộ cũng khỏi cần hỏi làm chi cho mất thì giờ, báo cho cán bộ biết, kể từ
giờ phút này tôi không còn là cải tạo viên nữa, mà tôi chỉ là Tù nhân
chiến tranh mà thôi, cán bộ muốn làm gì thì làm”.
Thấy mình "Cương" lên rồi hắn bèn đấu dịu,
đẩy xấp giấy và cây bút ra trước mặt : "Thôi bây giờ anh hãy viết bản kiểm điểm rồi đưa cho tôi". Tôi bắt
đầu viết và viết tất cả những gì tôi đã tuyên bố, biết rằng bút sa gà chết, đời
mình lại tiếp tục "khốn
nạn" nhưng tôi bất cần, khi viết ra những điều mình muốn viết, thấy
lòng mình cảm thấy nhẹ nhõm, bình thản, từ đây không phải nói chuyện với đầu
gối nữa.
Thời gian nằm "Ấp" kỳ này trùng vào thời
điểm Trương Ấn vượt ngục và bị bắt lại, nằm cách tôi 3 phòng, lúc này mùa khô, trời
nóng, chàng khát quá không biết làm sao, đành
"Tự biên tự diễn" , tự đái ra rồi uống lại, nằm bên này mà tôi nghe
một tiếng "KHA...À...À..."to lớn, cảm tưởng như sau khi nốc 1 ly
Cognac, tôi hỏi vọng sang "Đã không mày?" rồi nghe hắn thì
thào "Mệ, khai quạ, khai quạ...." vì không chịu nổi mùi ammoniac.
Sau 57 ngày thấy không khai thác được gì chúng bèn
thả tôi ra, trường hợp tôi đã thành "ngọai lệ" rồi, nên cứ 3 tờ lịch
chúng lại gia hạn tiếp, riết tôi cũng chả còn bận
tâm nữa, cứ sống nghêu ngao qua ngày, cho đến ngày chúng thả tôi về (cùng với
Trương Ấn). Khi nghe đọc đến tên, vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm: "Tui có tội
gì đâu mà bắt tui dzìa".
Đấy là những "oan nghiệt" mà ông Trời đã
tặng cho tôi, nhưng sau này tôi mới hiểu "thâm ý" của Ngài, Ngài mang
đến cho tôi những thử thách để cho tôi luôn tập luyện cái
cổ sao cho nó cứng, luôn hướng lên trên "Ngước mặt nhìn Giời" chứ
không được cúi gằm mặt xuống mà lầm lủi đi.
Con xin lỗi và đội ơn Trời...
A20 Bùi Đạt Trung BĐ/NN K.25
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét