A20 Huỳnh Ngọc Tuấn
Vậy mà đã 36 năm rồi kể từ ngày Miền Nam bị bức tử.
Không ai nghĩ rằng cái chế độ độc tài phi nhân tàn bạo và mất lòng dân này lại
sống đến ngày hôm nay.
Ngày 15 tháng 3 năm 1975 tôi và gia đình di tản ra Đà
Nẵng để tìm đường vào Sài Gòn.
Những ngày cuối tháng 3 khi thị xã Tam Kỳ sắp thất
thủ,một dòng người hỗn loạn chạy khắp nơi để tìm đường sống. Có gia đình chạy
ra Đà Nẵng như gia đình tôi và hai cô tôi. Có người chạy xuống biển Kỳ Phú để
tìm đường “chạy giặc”. Tại biển Kỳ Phú có một sân bay trực thăng nhỏ. Cái
sân bay thì nhỏ, thỉnh thoảng một hai giờ mới có chuyến bay ra hạm đội Mỹ đậu ở
ngoài biển khơi, mà dòng người “chạy giặc” thì như một dòng sông bất tận đổ về.
Vì có quá nhiều người muốn ra đi mà phương tiện thì thiếu nên mọi người tự cứu
mình bằng chính khả năng của mình vậy. Không đi di tản bằng trực thăng được,
những gia đình có tiền tìm mua những chiếc ghe máy còn tốt và đủ lớn cho chuyến
hải hành đầy mạo hiểm. Họ mua với bất cứ già nào. Vậy là cơ hội cho một số ngư
dân hốt vàng.