A20 Phạm Văn Thành
Tháng 10 năm 1994.
Tôi được gọi làm
việc liên tiếp kể từ ngày 26 tháng 9. Nhân vật tôi phải đối diện
không vào trong trại mà tôi phải bị dẫn xuất cổng để đi bộ ra
tận ngoài Nhà Cơ Quan. Hôm nay đã là ngày thứ tư.
Đường vắng lặng. Đầu
con đường này làm tôi nhớ như in cảnh anh Trương
Văn Sương đầu đội một thúng dừa, đứng như trơì trồng bên cạnh đoạn đường
khơì đầu từ cổng trại giam đế đi xuyên khu rừng dừa ra ngoài khu vực
Nhà Cơ Quan trổ ra hướng cống xuất toàn khu vực để tiếp cận
với không gian xã hội. Lần đó anh Sương bị phạt vì đã… hái dừa vô phép.
Hình ảnh người tù cao lớn tóc rễ tre đứng dạng chân thủ giữ thúng
dừa khó có thể phai mờ trong trí tôi. Bữa đó là bữa tôi cũng phải đi làm
việc, do chuyện có những thỏi vàng miếng bị phát hiện trong một cuộc trao đổi
bí mật đã diễn ra giữa một tù nhân nào đó (tôi nghĩ là của A Quí,
một ngươì tù gốc Đài Loan, dính trong những phi vụ mang vàng - số
lượng tính bằng tạ - ra vào VN bằng chuyên cơ từ Cambốt) với một “hòm
thư” ngoài bìa trại. Tôi nhớ bữa đó tôi đã đứng lại gần chỗ anh
Sương bị phạt. Người sĩ quan áp giải giục tôi bước đi nhưng tôi đã
đứng lại khá lâu, nhìn chằm chằm vào thúng dừa mà anh Sương đang phải đội
trên đầu, chân anh đã có biểu hiện rung. Tôi đi qua anh Sương tiến về
phía nhà cơ quan. Khi đi qua anh Sương chừng khoảng hai chục bước, nghe rõ
tiếng dừa đập mạnh xuống mặt đường đất. Tôi biết anh Sương đã qụy
ngã. Không quay đầu lại. Tôi nghiến răng đi tiếp.Viên sĩ quan áp giải (tên
là Luận nếu tôi nhớ không lầm, sĩ quan đặc trách tư tường) vài phút sau đã
yêu cầu tôi đứng lại và ông ta vòng lại bên cổng an ninh, nói gì
đó với đội sĩ quan trực trại. Tôi nghe thấy tiếng gọi tên anh
Sương và tiếng nói nhẹ yêu cầu anh Sương nhập trại…