Thuở bé thầy giáo thường khen em
Có hoa tay vẽ nhanh vẽ đẹp
Chỉ cần vài nét
Là có hình người, muông thú, cỏ hoa
Thế mà suốt mấy năm qua
Em luôn bị điểm hai môn vẽ
Chăm chỉ miệt mài tính em vẫn thế
Chứ có đâu biếng nhác ươn hèn
Nhớ hôm vẽ cờ búa liềm
Em đã ngắm kỹ từng đường cong nét thẳng
Em cung ướm thử từng đoạn dài đoạn ngắn
Nhưng đến hết giờ
em vẽ cũng vẫn sai
Đưa lưng cho thầy quất mấy roi
Em ngỡ liềm cứa thịt da em rách
Thước kẻ thầy đánh vào tay
Em tưởng búa đập xương em dập nát
Một hôm khác
Lớp em vẽ hình Lê Nin
Em hết nhìn thẳng lại nhìn nghiêng
Để ý từ chòm râu sóng mũi
Nhưng lạ chưa ?
Lê Nin của em vào cuối buổi
Trông cứ như đang múa vuốt nhe nanh
Xem bài em thầy giáo giật mình
Đánh em ngã lăn giữa lớp
Hôm vẽ bác Hồ lòng em hồi hộp
Thầy đứng bên em chẳng phút nào rời
Thầy nhắc em bác nhân đức yêu người
Thầy sánh bác với vua Hùng dựng nước
Em cố vẽ theo lời thầy
nhưng không sao vẽ được
Tay chén chè tầu tay ly ruợu vốt-ka
Bác Hồ của em trông gian ác điêu ngoa
Em lại bị thêm trận đòn tím bầm thân thể
Tấm bản đồ Việt Nam
một hôm em đang vẽ
Này biển này sông
này rừng núi ruộng vườn
Này những thành phố quê hương
Em để hết tâm hồn vào trang giấy nhỏ
Thầy đứng sau lưng
cầm cây cọ đỏ
Bôi kín tấm bản đồ tổ quốc em yêu
Đỏ nước đỏ cây
đỏ những đê điều
Đỏ đất đỏ nhà
đỏ cả những con đường xe chạy
Em bỏ ngôi trường làng
ra đi từ dạo ấy
Lang thang như một khách giang hồ
Ôi nhớ làm sao
những lần tập vẽ ngày xưa
Ồ! Giá trường em lại có thầy giáo mới
Em sẽ chạy về ngay
không để lỡ một ngày, một buổi
Ngồi vào hàng ghế ngày xưa
Thầy dậy những câu hát mẹ ru
Còn em háo hức chờ đến giờ tập vẽ
Phạm Đức Nhì
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét