30.4.10

Vì Thế Tôi Ra Đi




Bước chân xuống thuyền
coi như ngồi vào chiếu bạc
một còn một mất
tôi đặt cả cuộc đời mình
có thể lát nữa đây tôi sẽ lênh đênh
trên biển cả
hướng về một bến bờ xa lạ
tìm lại cuộc đời
có thể chỉ lát nữa đây thôi
tôi sẽ thấy mình nằm trong ngục tối
chân bị cùm tay bị trói
bắt đầu chuỗi ngày tra tấn tù đày
nhưng tôi tin
            con người có rủi có may
tôi cũng tin
            người ngay trời không nỡ phụ
nên nhìn lại lần cuối
            những đường xưa phố cũ
tôi bước đi
            lòng xao xuyến bồi hồi
ôi tổ quốc bất hạnh của tôi
giải đất hình chữ S
mà trên ấy tôi yêu tha thiết
từng nắm đất ngọn cỏ con nguời
đến những dòng sông lững lờ trôi
bảo sao lúc thuyền ra khơi
            tôi chẳng rơi nước mắt
giá ngay ở đây
      tôi được cầm súng
                  một còn một mất
với quân thù
thì dù ở bên kia trái đất
có phú quý vinh hoa tôi vẫn chối từ 
ngày mai trên nước Mỹ tự do
nếu có ai hỏi
“Cần giúp đỡ gì ?” tôi sẽ nói
“Hãy cho tôi một chỗ đứng trong đoàn quân
tiến về Sài Gòn
bút của tôi chưa mòn
tôi cũng một thời cầm súng
tôi sẽ xông vào chiến trận
với cả hai thứ vũ khí trên tay “ 
trước mắt tôi
      giữa trời Sài Gòn phất phới bay
cờ vàng ba sọc đỏ
có bao người thân
            mặt mày rạng rỡ
đứng đón tôi về
và tôi lại buông súng
            viết tiếp những vần thơ
ngợi ca cuộc sống

Phạm Đức Nhì 





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét