A20 Vũ Ánh
“Dù có mất đi đôi chân”
Không
phải những thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa nào cũng phải sống trên lề đường
cả. Nhiều người cũng vẫn còn may mắn có được sự thông cảm và thương mến của vợ
con chăm sóc. Một số không nhỏ có vợ hay có con vượt biển sang được Hoa Kỳ hay
các quốc gia khác gởi tiền về trợ giúp. Trong những trường hợp như thế, những
đau khổ vì khiếm khuyết những phần thân thể của họ còn được an ủi phần nào.
Nhưng trong tận cùng sâu thẳm của tâm hồn họ, những nỗi đau có thể chẳng bao
giờ nguôi ngoai. Một người bạn của tôi nằm vào một trong số những trường hợp
này. Nguyễn Ngọc Thuấn, chuẩn úy khóa 2/68 trường Bộ Binh, ra trường về phục vụ
tại Tiểu Khu Long An, được chuyển sang làm việc tại Ủy Ban Bình Ðịnh Và Phát
Triển. Trong chuyến đi thanh sát tại một xã thuộc quận Thủ Thừa, chiếc xe jeep
của anh bị trúng mìn Việt Cộng đầu năm 1969. Thuấn bị thương nặng phải cưa cả
hai chân.
Trường
hợp của Thuấn khá đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp cử nhân luật năm 1965, Thuấn
không đi tập sự để ra luật sư. Anh xin vào làm việc ở Bộ Nội Vụ cho mãi đến sau
Tết Mậu Thân thì bị gọi động viên. Trong suốt quãng đời công chức, Thuấn quen
một người con gái. Mối tình kéo dài khá lâu. Nhưng khi Thuấn mặc áo lính, ý
định thành hôn giữa hai người bị đình lại, do ý của Thuấn. Tôi hỏi Thuấn lý do
đình hoãn, được anh trả lời: “Mày lăn lộn chốn giặc giã chắc cũng hiểu là khi đã
lính tráng rồi, sống nay chết mai đâu biết được. Lấy nhau, nếu tao có mệnh hệ
nào thì cũng tội nghiệp cho L.”